CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 305

“Tôi là Vương Nhất.”

Vương Nhất hờ hững nói: “ ‘Phế vật’… trong miệng bọn họ!”

Khi nhìn vào mắt của Vương Nhất, tâm thần của Châu Chí Kiên rung mạnh, không dám nghĩ nhiều nữa, lại đạp một cước vào chân Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoa, tức giận quát: “Chúng mày còn không mau quỳ xuống cho tao, xin lỗi, nếu nhà họ Châu diệt vong, người đầu tiên tao giết, chính là chúng mày!”

Đám người Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho mất hết hồn vía, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ba của bọn họ dọa thành như này, lập tức dập đầu xin lỗi với Lý Thiên Dương.

“Thiên Dương, chúng tôi xin lỗi, cầu xin anh…”

“Tha cho chúng tôi đi!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy đám người Châu Mỹ Ngọc cũng dập đầu xin lỗi theo, Châu Chí Kiên lúc này mới thẳng người, vẻ mặt buồn bã nói với Lý Thiên Dương: “Thiên Dương, con xem đã dập đầu, xin lỗi cả rồi, có phải nên tha thứ cho chúng ta không?”

“Ba cũng không ngờ đứa con gái bất hiếu đó lại làm ra loại chuyện người – thần phẫn nộ như vậy, vậy mà liên hợp với cháu của ba cùng nhau phá công ty của con, còn đánh người con nữa — Chuyện này ba tuyệt đối không biết, nếu không ba nhất định sẽ ngăn cản.”

Châu Chí Kiên nói rất hùng hồn, tẩy sạch sẽ cho nhà họ Châu, Vương Nhất thấy vậy cũng cười lạnh không ngớt.

Ba nào con tất, có thể sinh ra loại con gái như Châu Mỹ Ngọc, nhân phẩm của Châu Chí Kiên cũng không tốt đi đâu được.

Sau khi xin lỗi xong, Châu Mỹ Ngọc cắn chặt răng, răng nghiến cũng sắp gãy rồi.

Bà ta không ngờ bản thân có một ngày lại hạ mình quỳ ở trước mặt người chồng ở rể của bà ta, cầu xin ông ta tha thứ.

Phải, bà ta quả thật đã nhờ Châu Quốc Hưng phá công ty của Lý Thiên Dương, nhưng bà ta vẫn cảm thấy mình không sai.

“Thiên Dương, nhà họ Châu chúng ta thật sự biết sai rồi, con bảo bạn của con tha cho chúng ta đi.”

Châu Chí Kiên khổ sở cầu xin, suýt nữa quỳ xuống trước Lý Thiên Dương, còn chỉ vào Châu Quốc Hưng và nói: “Con xem, ba đã đánh gãy chân thằng cháu mất dạy đó rồi, đó là cháu ruột của ba!”

Vương Nhất yên lặng nhìn Lý Thiên Dương, chuyện lần này, anh nhìn thái độ của ba, nếu ba không nuốt trôi cục tức này, vậy thì nhà họ Châu cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Lý Thiên Dương trầm mặc một lúc, thấy đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình quỳ trước mặt ông ta, ông ta cũng thở dài, nói: “Đứng lên hết đi.”

Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi, vốn muốn nói gì đó, nhưng giống như nghĩ tới điều gì đó, anh vẫn dừng lại.

Nếu ba đã chọn tha thứ, vậy thì chỉ có thể như vậy trước đã.

Châu Chí Kiên nghe vậy, cũng rất vui mừng, vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Thiên Dương, cảm ơn Thiên Dương, phía bạn của con — thì nhờ con rồi?”

Lý Thiên Dương khẽ gật đầu.

Châu Chí Kiên dẫn người của nhà họ Châu vội vàng rời đi, còn thuận tiện dẫn cả đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi