CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 497

Nếu như câu trước chỉ dọa Từ Hí sợ một chút, vậy thì câu nói thứ hai, hoàn toàn làm ông ta sợ đến mất hồn mất vía, hai chân trực tiếp mềm nhũn, chật vật ngã ngồi trên đất.

Lương Nhật Tân là thành viên của nhà họ Lương, bí mật này chỉ có anh ta và Bạch Vũ biết, tên nhóc này– sao lại biết được?

Còn có nhà họ Kim?

Nhà họ Kim một trong bốn hào môn lớn, sao lại mất rồi?

Lúc này Lương Nhật Tân nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Hí: “Anh Hí, anh có chuyện gì vậy, mau đánh anh ta cho em đi—”

“Đi nhanh!”

Từ Hí nắm lấy cánh tay Lương Nhật Tân, giống như chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy.

Hai người nhìn như chuột đồng kẹp đuôi mà chạy, Vương Thanh Hòa mở to hai mắt nhìn.

Lương Nhật Tân giây trước còn vênh váo hung hăng không ai bì được, sao giây sau đã chạy trốn?

Cô ta nhìn Vương Nhất, tò mò hỏi: “Anh nói cái gì với bọn họ vậy?”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Bí mật.”

Từ Hí dẫn theo Lương Nhật Tân như chạy nạn ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, dùng tốc độ nhanh nhất quay về giải trí Huy Hoàng.

“Sao hai người về sớm vậy?” Bạch Vũ nghe thấy kỳ quái hỏi.

Từ Hí không hề giữ lại nói một tin tốt và một tin xấu cho Bạch Vũ.

Nghe xong, Bạch Vũ cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt rúng động: “Ông chắc chắc ông không nghe sai?”

“Hoàn toàn chính xác!”

Sắc mặt Từ Hí nặng nề: “Người trẻ tuổi kia, thật sự nhìn thấu thân phận của Nhật Tân!”

“Thật không ngờ, biện pháp giữ bí mật của chúng ta làm tốt như vậy, thế mà lại bị anh ta nhìn thấu…”

Sắc mặt của Bạch Vũ cũng trở nên nghiêm túc, sờ cằm, đi qua đi lại trước bàn làm việc.

Lương Nhật Tân trầm mặc một lúc, nói: “Có phải chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, vừa tôi bị tên khốn kia đoán trúng.”

Vừa nhớ đến vai nam chính bị Vương Nhất tranh mất, anh ta giận đến nghiến răng.

Anh ta thương nhớ Vương Thanh Hòa cũng không phải ngày một ngày hai, khó lắm mới có cơ hội âu yếm, cứ như vậy chạy mất.

“Không thể!”

Bạch Vũ vung tay lên, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu ta đã nói cậu là người nhà họ Lương, vậy nghĩa là, cậu ta căn bản không sợ trả thù!”

Từ Hí nhịn không được chen miệng nói: “Chủ tịch, Vương Nhất kia, đến cùng là ai? Vì sao ngay cả nhà họ Lương một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên An cũng không để vào mắt? Còn có– nhà họ Kim, thật sự mất rồi sao?”

“…”

Vấn đề này, Bạch Vũ không trả lời.

Không phải ông ta không muốn trả lời, mà ông ta không trả lời được.

Đêm mà nhà họ Kim bị diệt, ông ta ở đó, tận mắt chứng kiến khung cảnh dòng lũ sắt thép cùng với hình ảnh tất cả người nhà họ Kim bị bắt đi, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi