Chương 136: Là ai đã tiết lộ bí mật
Lúc này, tại tầng hai khách sạn đối diện quán trà Thiên Hương, trong một phòng bình thường.
Một người mặc áo da màu đen, quần da, ủng da. Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, cầm một thanh súng ngắn đen bóng, từ trong phòng đi ra.
Nhìn xung quanh một chút thấy không có ai, cô ấy vung tay lên. Mười mấy người đàn ông giống nhau cầm súng lục từ trong phòng chạy ra, sau đó đúng ở hai bên phòng đối diện.
Chợt cô gái áo đen móc ra một cái thẻ mở của phòng thoảng một chốc ngay tại phòng đối diện…
Một giây sau!
Cô ấy một cước đá văng của phòng.
Ngay sau đó, mười mấy người đàn ông ở hai bên nhanh như quỷ mị xông vào phòng. “Không được nhúc nhích.” “Không được nhúc nhích” “Không được nhúc nhích”
Âm thanh triệt để vang khắp phòng.
Trong phòng ở phía trước cửa sổ, có hai người lạ mặt quay đầu, vẻ mặt lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau. “Cảnh sát đây, các người đã bị bao vây. Mau bỏ đánh lên xuống, giơ tay lên!” Cô gái áo đen dùng tiếng Anh chát.
Súng bắn tia nằm ở bên ngoài, cô ấy căn bản không cần sợ hai người lính đánh thuế này quay ngược lại đánh bị thương cô ấy. Một khi bị quay ngược tình thế, cô ấy cùng đồng sự của cô ấy có thể hoàn toàn đủ thời gian đánh bị thương hai người lính đánh thuế, thậm chỉ là đánh chết.
Hai người lính đánh thuê thấy vậy lập tức ngơ ngác nhìn nhau
Hai người bọn họ đương nhiên hiểu rõ, nhìn thấy tình huống trước mắt, đã hiểu nhiệm vụ chắc chắn là không thể thành công.
Trước mắt điều quan trọng nhất là phải chạy trốn như thế nào để khỏi chết. “Ha ha!”
Một tên lính đánh thuê đột nhiên nở nụ cười, dùng tiếng Anh nói: “Cô gái xinh đẹp, người buông súng phải là bọn cô. Cẩn thận mà rời đi, làm nổ quả b trên người tôi, hai người chúng tôi đối với đám mười người các cô cũng là đủ vốn.”
Lời kia vừa thốt ra, mọi người nhìn về phía bụng của hai tên lính đánh thuê, quả nhiên nhìn thấy phần bụng hai người phình to, giống như thật sự có quả b. “Đừng nghĩ bắn bể đầu chúng tôi, thiết bị làm nổ cả hai tay tôi đều có. Các người vừa nổ súng, chúng tôi nhấn một cái, ầm, mọi người cùng nhau lên đường.” Một tên lạ mặt nói.
Lập tức sắc mặt cô gái áo đen cùng với các đồng nghiệp của cô đều nặng nề ngưng xuống.
Lính đánh thuê quả nhiên đủ giảo hoạt. “Vậy các anh muốn như thế nào?” Cô gái áo đen hỏi: “Rất đơn giản!” Một tên lạ mặt nói: “Sắp xếp một chiếc xe, cô theo chúng tôi đến một chỗ để rời khỏi mảnh đất này. Chờ đến khi đến nước ngoài, chúng tôi sẽ để cô trở về, như thế nào?” “Có thể.” Cô gái áo đen còn có thể làm gì, đành phải nói: “Tôi gọi điện thoại chuẩn bị xe cho hai anh.” “Ok.”
Hai tên lính đánh thuê cũng thể hiện ra thái độ không hề gì. Đang có con tin, hoàn toàn không có gì phải lo. Vì thế, cô gái áo đen lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một chuỗi dãy số. “Đã đến đã đến! Xe chống đạn của Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đang chạy nhanh đến đây!”
Trong quán cà phê, Dương Chí Văn nhìn xe hơi của Dương Ninh Vân đến từ xa, dùng lại bên cửa quán trà, lập tức kích động đứng lên. “Chờ hai chúng nó vừa xuống xe, pằng pằng hai tiếng, đầu hai chúng nó đích thị muốn nở hoa rồi!” Ngụy Thiếu Hưng hớn hở lạ thường. “Thời khắc kích động cuối cùng đã đến
Một đảm cậu ẩm tất cả đều kích động, ảnh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đang chạy. “Ninh Vân, đợi một chút.”
Bên trong Mercedes, Trần Hoàng Thiên cảm giác được có gì đó không đúng, lập tức ngăn cản Dương Ninh Vẫn đang cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. “Sao vậy” Vẻ mặt Dương Ninh Vân đầy nghi hoặc.
Trần Hoàng Thiên cười: “Em gọi điện thoại cho Ngọc Dao trước, gọi cô ấy trước đừng xuống xe. Đây là một tình huống mưu sát, lát nữa anh sẽ nói tỉ mỉ cho em. Anh gọi điện thoại trước.” Nói xong Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại ra, bấm gọi điện cho Hoàng Thiên Tuấn. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang…
Mà Dương Ninh Vân nghe nói là tình huống mưu sát, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức gọi điện thoại cho Đường Ngọc Dao.
Cũng ngay tại lúc này, điện thoại của Trần Hoàng Thiên vang lên. “Chủ tịch, tình hình không ổn. Tôi vừa nhận được trong cuộc điện thoại, nói rằng nhiệm vụ thất bại. Trên người hai tên lính đánh thuế kia có quả b, hiện tại đang muốn xin sắp xếp xe đưa bọn họ xuất cảnh. Ngài mau dừng xe, đừng đến quán trà Thiên Hương Hoàng Thiên Tuấn vội la lên.
Trần Hoàng Thiên nhíu mày, sau đó nghĩ ngợi, nói: “Tôi biết rồi, không cần phải chuẩn bị xe. Trong chốc lát tôi sẽ cho chiếc Land Rover màu trắng dừng ngoài cửa khách sạn, tôi sẽ nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng.” “Quá nguy hiểm chủ tịch à, hay là giao cho cảnh sát xử lý đi.” Hoàng Thiên Tuấn vội la lên. “Tôi không muốn hại bọn họ hi sinh. Lập tức làm theo lời tôi, nhân tiện báo cảnh sát, bắt đám cậu ấm kia trước.”
Dứt lời, Trần Hoàng Thiên liền cúp điện thoại, nói với Dương Ninh Vân: “Để cho Ngọc Dao mang xe lùi lại đến bên cạnh ngoài cửa Starbucks.”
Dương Ninh Vân gật đầu, báo cho Đường Ngọc Dao, cũng không hỏi nhiều. Cô đã bị lần mưu sát trước làm cho sợ hãi. “Chuyện gì xảy ra?”
Trong quán cà phê, thấy Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân không xuống xe mà đang quay đầu, đám người Chu Tử Hào đều nhíu mày. “Mẹ tôi ơi, hình như là nó đang lái xe đến quán cà phê. Sẽ không phải là… bại lộ chứ?” Dương Chí Văn đột nhiên khẩn trương.
Lời kia vừa thốt ra, đám người Chu Tử Hào lập tức biến sắc “Cậu Chu, cậu xem, các cậu đem xe đến quán cà phê, có muốn chúng ta nhanh chóng rút lui từ đằng sau không?” Ngụy Thiếu Hưng bối rối nói
Chu Tử Hào trầm mặc vài giây chợt đứng dậy, nhổ ra một chữ: “Rút lui. Cũng tại lúc này, một hồi âm thanh hỗn loạn vang lên. “Không được nhúc nhích!” “Không được nhúc nhích!” “Không được nhúc nhích!”
Chỉ thấy quán cà phê cách đó không xa có một đám đàn ông đột nhiên lộ ra súng ngắn, chỉ hướng bọn họ hỗ lên. “Cái này cái này cái này…”
Đám người Chu Tử Hào, Ngụy Thiếu Hưng, Dương Chí Văn lập tức không khỏi kinh ngạc. “Chúng ta làm thế nào?” Dương Chí Văn yếu ớt hỏi.
Một người đàn ông mang giấy chứng nhận ra, nói: “Cảnh sát nghi ngờ các anh liên quan đến một vụ mưu sát, cũng có nhúng tay vào! Xin theo chúng tôi đến cục tiếp nhận điều tra
Dứt lời, đám đàn ông lấy còng tay ra. “Thổi lắm!”
Tâm tình Chu Tử Hào lập tức nổi giận kêu: “Tôi là con trai nhà giàu số một Chu Tử Hào. Nhà của tôi là có tiền, thời gian qua ăn uống, mua mặc thoải mái sung sướng. Tại sao lại phải đi làm chuyện mưu sát hả?” “Các anh chớ làm loạn đấy! Bằng chứng! Tôi muốn bằng chứng!” “Hừ!” Một tiếng hừ lạnh vang lên: “Bằng chứng đương nhiên là có.” Lời nói kia vừa thốt ra, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Trần Hoàng Thiên cùng Dương Ninh Vân còn có
Đường Ngọc Dao, đi vào quán cà phê.
Thấy vậy, đảm cậu ấm lập tức luống cuống
Không ngốc cũng biết, trong bọn họ đã có người để lộ bí mật, đã sớm bố trí ở đây thật tốt, hiện đang thu lưới. “Xong rồi!”
Nội tâm đảm người Ngụy Thiếu Hưng lập tức rơi vào tuyệt vọng đến cực điểm “Dương Chí Văn, anh cùng bọn chúng thông đồng với nhau, bày ra vụ mưu sát đối phó tôi với Trần Hoàng Thiên đúng không?” Dương Ninh Vân thấy đám người Dương Chí Văn bị cảnh sát vây quanh, hai mắt lập tức phát hỏa, tức giận không kìm lại được lời nói.
Cảnh sát chắc là sẽ không vô duyên vô cớ bắt người. Hiện tại đang muốn dùng còng tay để còng tay bọn họ, có thể nhận ra bọn họ đã làm ra chuyện trái với pháp luật. “Đờ mờ mày!”
Dương Chí Văn tức giận nói: “Tụi tao bị oan, tụi tao không có làm gì, chỉ uống cà phê nói chuyện phiếm ở nơi này, sao lại bày ra vụ mưu sát chứ?” “Bằng chứng! Tôi muốn bằng chứng!” “Đúng! Chúng tôi muốn bằng chứng!” Một đám cậu ấm hét lên. “Tôi nói rồi, bằng chứng đương nhiên là có, vậy chính là có, nếu không thì không có lửa làm sao có khói.” Dứt lời, Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại cầm tay ra, ấn mở ghi âm, bắt đầu phát ra. “Cũng không ngại nói cho các anh biết, tối hôm qua tôi cùng Dennis và Andrew đi liên hệ với tổ chức lính đánh thuê nước ngoài, quan hệ mắc nối song song còn thanh toán 1 triệu USD làm tiền đặt cọc. “Tôi nghe người của công ty nói, Dương Ninh Vân mới mua một chiếc xe chống đạn Mercedes S600, đánh lên chỉ sợ không vào được.” “Tuy nhiên có thể bố trí mai phục ở đối diện công ty, lấy thói quen của Trần Hoàng Thiên. Anh ta thường đưa Dương Ninh Vân đến bãi đỗ xe của công ty, đưa mắt nhìn cô ta vào công ty, sau đó lập tức lái xe rời đi.” “Bạn gái của tôi là Đường Ngọc Dao là bạn thân tốt của Dương Ninh Vân. Cho cô ấy dẫn Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên đến nơi nào đó chơi, vô cùng dễ dàng và thuận tiện.”
Ghi âm phát đến lúc này, Trần Hoàng Thiên nhấn khóa tạm dừng.
Ai để lộ bí mật ra ngoài! Là ai con mẹ nó để lộ bí mật ra ngoài!
Nghe xong ghi âm, Chu Tử Hào như điên rồi, xông vào đảm cậu ấm rống lên, sau đó nằm cổ áo Dương Chí Văn quát: “Có phải mày để lộ bí mật ra ngoài cho bọn chúng hay không? Nói! Con mẹ mày nói “Cảnh sát cứu tôi! Là tôi tiết lộ bí mật! Cứu tôi!” Dương Chí Văn kêu lên. Nói anh ta tiết lộ bí mật, có lẽ có thể sẽ giảm nhẹ hình phạt.
Nhưng Trần Hoàng Thiên cười khẩy nói: “Đừng diễn nữa Dương Chí Văn, không sai, là có người tiết bí mật, nhưng người đó không phải anh.” “Anh thật đúng là ước gì tôi và Ninh Vân chết nhỉ? Có người bày ra vụ mưu sát như vậy nhằm vào tôi và Ninh Vân, anh biết không nói cũng thôi đi, nếu như ông cụ nghe thấy đoạn ghi âm này, không biết có thể bóp chết anh hay không?” “Tôi bóp chết anh trước!”
Dương Ninh Vân tức điên, lao ra lập tức bóp cổ Dương Chí Văn, bắt đầu một hồi xô đẩy.