CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Dương Chí Văn, anh đúng là đồ lòng lang dạ sói. Tôi và Trần Hoàng Thiên kiếm tiền giúp nhà anh, anh không cảm ơn còn chưa tính mà lại còn mong hai chúng tôi chết!” “Còn vì ở công ty và nhà tôi không tiện bố trí mai phục tôi và Trần Hoàng Thiên, anh đúng là tìm hiểu tình hình thật rõ!” “Nếu không phải Trần Hoàng Thiên biết trước mưu tính của các anh, có phải anh sẽ trơ mắt nhìn tôi và Trần Hoàng Thiên bị bắn nổ đầu, sau đó vỗ tay khen hay?”

Dương Ninh Vân chỉ cảm thấy phải cũng tức muốn nổ rồi. Người này quá không phải con người. Hỗ là người có chút lương tâm, biết có người muốn mưu sát cô và Trần Hoàng Thiên thì hẳn anh ta nên nói cho cô và Trần Hoàng Thiên biết trước tiên.

Nhưng Dương Chí Văn không làm thế.

Không nói cho cô một chữ

Ngược lại còn chờ ở quán cà phê đối diện quán trà Thiên Hương xem cô và Trần Hoàng Thiên bị bắn bể đầu. Đây mà là con người à?

Quả thực súc sinh cũng không bằng.

Cô khó mà tưởng tượng được trái tim của Dương Chí Văn màu gì nhưng biết chắc rằng rất đen tối, vô cùng đen tối.

Nếu không anh ta sẽ không ở đây chờ em gái họ bị bắn chết. “Khụ khụ…

Dương Chí Văn bị bóp cổ tới mức họ khan điên cuồng, mặt cũng bị nghẹn tới đen thui. “Cô này, xin cô bình tĩnh một chút. Bóp chết anh ta sẽ xảy ra án mạng” Có người đàn ông khuyên nhủ Dương Ninh Vân nghe vậy, cắn răng nghiến lợi đẩy Dương Chí Văn ra, lạnh lùng nói: “Anh chờ bị luật pháp trừng trị đi “Xin lỗi Ninh Vân, xin lỗi Trần Hoàng Thiên. Tớ không biết tên súc sinh Diệp Phùng kia lại lợi dụng tớ dẫn dụ hai người vào bẫy. Tớ..” Đường Ngọc Dao vô cùng mù mờ, có vẻ hơi không biết phải làm sao và nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải Trần Hoàng Thiên biết âm mưu của họ trước thì không phải cô ta sẽ hại chết Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên ư? “Ngọc Dao, cậu đừng tự trách mình. Tớ biết là cậu bị lợi dụng.” Dương Ninh Vân an ủi. “Cảm ơn cậu Ninh Vân.” Đường Ngọc Dao cảm ơn rồi tức giận nói: “Tớ phải đi tìm Diệp Phùng ngay. Tớ bóp chết tên khốn kiếp kia!” “Cô đừng đi.” Không chờ Đường Ngọc Dao xoay người, Trần Hoàng Thiên đã nói: “Hẳn là anh ta đã bị cảnh sát khống chế. Cô đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Dứt lời, anh vươn tay ra.

Đường Ngọc Dao không nói hai lời, đưa chìa khóa chiếc Land Rover cho Trần Hoàng Thiên. “Trần Hoàng Thiên, anh định đi đâu?” Dương Ninh Vân hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười: “Anh đi làm vài chuyện. Em ở với cảnh sát đã, đừng có chạy lung tung, chờ anh quay về.”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên quay sang hôn một cái lên môi Dương Ninh Vân, sau đó nhếch miệng cười, sải bước xoay người rời đi.

Dương Ninh Vân gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu. “Trần Hoàng Thiên định đi đâu chứ?”

Cô không hiểu nổi.

Trần Hoàng Thiên lái chiếc Land Rover của Đường Ngọc Dao tới ngoài khách sạn, gọi điện cho Hoàng Thiên Tuấn rất nhanh.

Chiếc Mercedes Benz quá đắt, hơn nữa có tiền cũng không cần phải dùng như thế cho nên anh không muốn hủy diệt nó. Vẫn nên dùng chiếc Land Rover này, cùng lắm bị hỏng thì đền cho Đường Ngọc Dao chiếc khác.

Không bao lâu sau, hai tên lính đánh thuê cầm kíp thuốc nổ trong tay, kèm hai bên cô gái áo đen đi ra khỏi khách sạn.

Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục bao vây quanh đây. Ai cũng cầm súng nhằm vào lính đánh thuê, lên tinh thần đề phòng.

Trần Hoàng Thiên tựa vào cửa chiếc Land Rover, thấy lính đánh thuê khống chế cô gái áo đen đi ra, anh mở cửa xe, dùng tiếng Anh nói: “Lên xe đi, tôi chịu trách nhiệm đưa các anh xuất cảnh”

Với thân phận là con trưởng của một dòng họ lớn như anh, từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp nên đương nhiên thông thạo tiếng Anh.

Hai tên lính đánh thuê lập tức liếc nhìn nhau. “Đây không phải là người đàn ông người thuê muô hai chúng ta giết sao?” Nghĩ vậy, hai người đều vui vẻ. Chờ sau khi xuất cảnh thi giết anh chẳng phải là hoàn thành một nửa nhiệm vụ rồi?

Hai người họ từng thấy ảnh chụp của Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân cho nên nhận ra được. Lúc này họ đẩy cô gái áo đen vào, sau đó lên xe.

Trần Hoàng Thiên đang chuẩn bị lên xe, bỗng một tiếng thét chói tai vang lên. “Trần Hoàng Thiên Anh quay lại! Anh định đi để làm gì?”

Nghe thể, Trần Hoàng Thiên ngoảnh sang nhìn thì thấy Dương Ninh Vân đã ra khỏi quán cà phê, đang gào lên với anh sau đó chạy thẳng tới.

Thấy vậy, Trần Hoàng Thiên căng thẳng trong lòng, vội vàng nói: “Ngăn cô ấy lại, đừng để cô ấy qua đây cũng phải bảo vệ sự an toàn cho cô ấy”

Có một cảnh sát mặc thường phục ngăn cản Dương

Ninh Vân trên đường rất nhanh. “Trần Hoàng Thiên Anh quay lại cho em! Em không cho anh lên xe! Quay lại!”

Dương Ninh Vân vừa giãy dụa vừa hô to. Cô vậy mà lại tận mắt nhìn thấy hai người da đen cầm súng kèm hai bên một cô gái lên xe. Mà chiếc Land Rover này do Trần Hoàng Thiên mượn của Đường Ngọc Dao. Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô đã biết Trần Hoàng Thiên chịu trách nhiệm đưa hai lên lính đánh thuê này rời đi.

Linh đánh thuê ai cũng là dân côn đồ liều mạng cùng hung cực ác. Trên tay họ lại có súng, Trần Hoàng Thiên tiền họ đi thì là rất nguy hiểm.

Quả thực cô không dám tưởng tượng tới hậu quả “Vợ, là anh muốn bắt sống cho nên mới hành động thất bại. Anh phải chịu trách nhiệm với sự thất bại này. Nhưng em yên tâm, mạng anh đê tiện, trời không nhận. Chắc chắn anh sẽ an toàn trở về, tin anh đi.” Trần Hoàng Thiên mỉm cười, nói với Dương Ninh Vân. “Em không cho anh đi! Quay lại!”

Dương Ninh Vân bất chấp tất cả. Cô chỉ muốn Trần Hoàng Thiên quay lại cạnh cô. Chỉ có như thể cô mới yên tâm. “Vợ, xin em yên tâm, tin tưởng anh. Anh nhất định sẽ không sao, chờ anh quay lại được không?” Trần Hoàng

Thiên nói. “Họ là lính đánh thuê đó. Sao em có thể yên tâm được?”

Trần Hoàng Thiên lâm vào im lặng. “Nhanh lên, còn lề mà lề mề nữa sẽ nổ chết tất cả các người!” Một giọng thúc giục truyền ra từ trong chiếc Land Rover.

Trần Hoàng Thiên cắn răng, kêu: “Vợ, chờ anh quay về sẽ nhận tội với em!”

Anh vứt lại những lời này, mở cửa lên xe, sau đó nổi máy xe rời đi. “Khốn kiếp! Quay lại! Anh quay lại cho em.”

Dương Ninh Vân đã kêu đến rách họng ra rồi. Khi thấy chiếc xe đi xa, cô ngồi xổm xuống đất, ôm đầu khóc òa lên. “Ha ha!”

Chu Tử Hào không biết sợ mà cười ầm lên: “Dương Ninh Vân, chồng có anh ta không về được đâu. Cô chờ làm góa phụ đi ha ha!” “Anh không sợ chết à?” Trên xe, cô gái áo đen hỏi.

Trần Hoàng Thiên vừa lái xe vừa trả lời: “Cô là một người phụ nữ còn không sợ, tôi có cái gì để mà sợ hãi”

Hai mắt cô gái áo đen trợn ngược: “Tôi là không còn cách nào. Anh tưởng tôi sẵn lòng để bị bắt cóc sao? Thật không biết trong cục nghĩ thế nào mà để một mục tiêu bị ám sát như anh chịu trách nhiệm hành động. Điều này chẳng phải thêm rắc rối?”

Trần Hoàng Thiên cười ha ha “Hai người họ nghe không hiểu tiếng Trung chứ?” “Nghe không hiểu.” Cô gái áo đen trả lời “Cô chắc chắn?” Trần Hoàng Thiên hỏi tiếp.

Hai mắt cô gái áo đen trợn trắng: “Anh không tin thì anh mắng một câu đi.” “Khốn kiếp!” Trần Hoàng Thiên ngoảnh sang mắng một câu với một tên lính đánh thuê. “What?” Vẻ mặt tên lính đánh thuê đầy nghi ngờ.

Trần Hoàng Thiên cười ha ha, dùng tiếng Anh nói: “Ý tôi là cho anh tiền để anh thả chúng tôi ra thì sao? Nói tiếng Trung quen rồi, nhất thời không sửa miệng được.” “No no no.” Tên lính đánh thuê lắc đầu: “Thả các người thì dù cho chúng tôi nhiều tiền hơn nữa chúng tôi cũng không có mạng để dùng. Đưa chúng tôi xuất cảnh rồi nói sau.” “Yes sir.” Trần Hoàng Thiên vừa lái xe vừa lôi kéo làm quen: “Chủ thuê cho anh bao nhiêu tiền để giết tôi, tôi cho các anh gấp mười lần. Chờ xuất cảnh xong thì đừng giết tôi, nhận số tiền gấp mười lần tôi ra để thả hai chúng tôi có được không?” Hai tên lính đánh thuế nghe thể thì lập tức vui vẻ. Một người trong đó nói: “Xuất cảnh xong, nếu anh cho chúng tôi 50 triệu đôla, chúng tôi sẽ để hai người lại. “OK” Trần Hoàng Thiên nói: “Nói lời phải giữ lời, không được giết con tin.” “Không thành vấn đề”

Hai tên da đen cười trả lời.

Trần Hoàng Thiên không nói gì với hai tên lính đánh thuê nữa.

Cô gái áo đen đảo đôi mắt nói: “Anh ngây thơ quá. Họ chấp hành nhiệm vụ đều nhận tiền đặt cọc trước. Chờ nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận hết số tiền còn lại.” “Anh cho họ 100 triệu đôla, họ cũng sẽ xử lý anh, sau đó sẽ lấy hết số tiền còn lại từ phía người thuê, ăn sạch hai bên. Cho nên chiêu này của anh với họ mà nói vốn không có tác dụng.”

Trần Hoàng Thiên cười: “Tôi chỉ bẫy họ mà thôi. Lát nữa lên cao tốc tìm một chỗ không người, cô nói muốn tìm bụi cỏ đi vệ sinh, tôi cũng sẽ khiến hai người bọn họ đồng ý. Sau đó xử lý hai người họ.” “Anh nói cái gì?”

Cô gái áo đen sợ ngây người: “Anh xử lý hai người bọn họ? Không nói đùa với tôi chứ?” “Cô cảm thấy tôi giống như đang đùa với cô không?” Trần Hoàng Thiên cười nói: “Nếu tôi mà không có bản lĩnh này. Lãnh đạo của các cô có thể yên tâm để tôi chịu trách nhiệm đưa họ xuất cảnh mà không phải xe tuần tra đi theo sau à?”

Cô gái áo đen nhìn kính chiếu hậu. Quả nhiên đúng là không có xe tuần tra đi theo.

Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, cấp trên sẽ không làm ra chuyện không đáng tin cậy này.

Nếu cấp trên để một người bình thường chấp hành nhiệm vụ, như vậy người bình thường này chắc chắn có chỗ không bình thường, có lẽ có thủ đoạn nổi trội. “Mong anh đừng lừa gạt tôi và chính anh. Tên tôi là Lâm Minh Tuấn. Chờ tới khi xuống đó, anh còn không biết ai cùng lên đường với anh.” Cô gái áo đen dứt lời, hai tay đã chắp lại trước ngực, không nói thêm gì nữa.

Trần Hoàng Thiên cũng tập trung lái xe.

Đi mấy tiếng, xe lên cao tốc, lại đi nửa tiếng nữa, Lâm Minh Tuấn thấy một khoảng bằng phẳng phía trước thì kêu: “Dừng xe dừng xe.

Trần Hoàng Thiên đậu lại bên cạnh đường cao tốc. “Làm gì thế?”

Hai tên da đen đề phòng, một khẩu súng chĩa về phía Trần Hoàng Thiên, một khẩu khác thì chĩa về phía Lâm Minh Tuấn. “Bụng tôi đau dữ dội, phải đi vệ sinh. Mong các anh rộng lượng.” Lâm Minh Tuấn ôm bụng, cười nói đầy xấu hổ. “Đi trên xe đi.” Có một tên linh đánh thuế tức giận nói. “Đừng!” Trần Hoàng Thiên lập tức nói: “Thúi lắm. Tới biên giới xa như thế, các anh chịu được à? Hơn nữa con gái phương Đông chúng tôi thẹn thùng hướng nội, cũng không làm được chuyện xấu hổ đó.” “Các anh có súng, nếu cô ấy giở trò gì thì bắn một phát, có thể lấy tôi làm con tin. Hơn nữa tôi dám bảo đảm cô ấy cũng không dám chạy ” “Cho nên để cho cô ấy tới bụi cỏ đi vệ sinh đi. Hai người có thể trông chừng mà.” Nghe Trần Hoàng Thiên nói thế, hai người cảm thấy có lý.

Vì vậy một tên lính đánh thuê tức giận nói: “Hóng chuyện thì nhiều. Đi đi đi đi, nếu dám giở trò gì, tôi bắn cô.” “Vâng vâng vâng.”

Lâm Minh Tuấn gật đầu, đẩy cửa xe ra, xuống xe. Hai tên lính đánh thuê đi theo, còn đuổi cả Trần Hoàng Thiên xuống.

Bốn người băng qua hàng rào đường cao tốc rất nhanh. Một tên lính đánh thuê chỉ về phía một bụi cỏ, nói: “Ở chỗ đó đi, không được đi xa.”

Lâm Minh Tuấn đứng đó, ngoảnh lại nhìn, lập tức hết ý kiến.

Cái bụi này không có chỗ giấu, ngồi xổm xuống là tên linh đánh thuê có thể nhìn ra không phải cô đi vệ sinh. Nếu cởi ra thì chẳng phải bị ba bọn họ nhìn hết?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi