CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Nghe thấy những tiếng bàn tán ở xung quanh, Trần Hoàng Thiên khẽ cau mày.

Anh biết Cổ Anh Tài chắc chắn sẽ không bỏ qua, quả nhiên vừa qua bày ngày thì họ đã hành động rồi, đã bắt Nhâm Tường Thiên và Cổ An Nhiên.

Trần Hoàng Thiên vốn không muốn quan tâm, thậm chí muốn Nhậm Tường Thiên chết, nhưng Cổ An Nhiên cũng bị bắt đi, nể tình cô ấy ở đã từng cứu mình ở tàu Hoàng Gia và nề tình cô ấy đã cho anh lần đầu tiên của mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn quyết định là đi xem sao.

Thế là, anh đặt đôi đũa xuống. Ra khỏi khách sạn và bắt một chiếc xe taxi, dặn tài xế đến núi Phượng Hoàng

Lúc này, ở chân núi Phượng Hoàng, đã tấp nập người, vô cùng náo nhiệt. “Nhậm Tường Thiên cái thá gì chứ, dám đến Côn Châu lộng hành, cho dù anh ta ở Thiên Phủ có ngang ngược đến mấy thì ở Côn Châu ai sẽ chiều anh tachứ ” “Đúng vậy, cũng không biết tự lượng sức mình, cũng dám làm cần ở trên đầu Ngô Bán Tiên, giúp Cổ An Nhiên lấy đi hai trăm bốn mươi tỷ của cậu Cổ, đúng là muốn chết mà, Ngô Bản Tiên có thể để mặc anh ta à.” “Ngô Bản Tiên là nửa người nửa tiên nổi tiếng, có lẽ về sức mạnh sẽ hơi thua kém một số võ sĩ Thần Cảnh, nhưng nếu cho ông ta thời gian để bày trận thi pháp thì võ sĩ Thần Cảnh là cái thá gì ở trước mặt ông ta chứ!”

Với các loại bàn tán xôn xao, người ở Côn Châu dường như đều đứng về phía Ngô Việt Minh. Và cũng ủng hộ Ngô Việt Minh cho Nhậm Tường Thiên và những người khác nếm mùi, để họ biết rằng, Côn Châu không phải là nơi họ có thể tuỳ tiện lộng hành ngang ngược.

Ngay sau đó, có rất nhiều phóng viên đã đến.

Thậm chí có một số người dẫn chương trình cũng đích thân đến hiện trường làm phát sóng trực tiếp.

Ngay cả đài truyền hình Côn Châu cũng đã cử ra máy quay không người flycam đến phát sóng trực tiếp ở trên bầu trời của núi Phượng Hoàng.”Cái tên Hứa Kỳ Xương đó sẽ đến không nhỉ?” “Rốt cuộc sẽ có trận đánh lớn để xem không?” “Nếu Hứa Kỳ Xương đến, chân nhân đấu với võ tồn, có lẽ sẽ rất thú vị và rất hấp dẫn nhiệm

Trong khi đang phát sóng trực tiếp, có rất nhiều khán giả hồi hộp, đều hi vọng Hứa Kỳ Xương có thể đến núi Phượng Hoàng đề cứu Nhậm Tường Thiên, làm như vậy. Họ có thể tận mắt chứng kiến cuộc chiến hiếm có của chân nhân với võ tôn.

Cùng lúc này, diễn đàn võ đạo quốc tế cũng đang sôi nổi.

Vô số người đam mê võ đạo đã dùng những hình ảnh văn bản để đăng tải trên diễn đàn võ đạo đang phát sóng trực tiếp dưới dạng hình ảnh văn bản, đã thu hút những người đam mê võ đạo ở Hoa Hạ và cả trên toàn thế giới tham gia vào chương trình phát sóng trực tiếp bằng hình ảnh văn bản. “Chân nhân đấu với võ tôn, đây là một trận đấu hấp dẫn mà rất hiếm khi thấy được, hi vọng Hứa Kỳ Xương có thể cố gắng lên, đừng để giới võ đạo phải thất vọng” “Nếu là trận đấu một đấu một bình thường thì Hứa Kỳ Xương chắc chắn sẽ thắng, nhưng Ngô Việt Minh dám dẫn dụ Hứa Kỳ Xương đến đây thì không cần nghingờ gì nữa, chắc chắn đã bày sẵn pháp trận, đợi Hứa Kỳ Xương chui đầu vào.” “Các anh nói, rốt cuộc là Ngô Việt Ninh thắng hay là Hứa Kỳ Xương thăng?”

Vô số người đam mê võ đạo đều lần lượt đưa ra bình luận ở trên diễn đàn.

Ngay sau đó, những khán giả có mặt ở hiện trường, cư dân mạng ở trong và ngoài nước, có ít nhất một trăm triệu người đang quan tâm đến việc Ngô Việt Minh dẫn dụ Hứa Kỳ Xương đến giao chiến.

Nửa tiếng sau. “Tránh ra tránh ra! Ông Hứa cứu chị tôi với anh rể tôi đã đến rồi! Mẹ kiếp toàn bộ tránh ra cho tôi!”

Khán giả nhìn sang chỉ thấy một cậu thanh niên đang ầm ĩ về phía đám đông, ở đằng sau cậu ta, có một người già, một người đẹp nhỏ nhắn và một người phụ nữ khí chất đi theo. “Là Cổ Anh Nhạc và bà chủ thứ tự, Trương Thanh Tuệ”

Người có đôi mắt sắc lập tức nhận ra. Sau đó lần lượt tản ra nhường đường cho họ đi.

Ngay sau đó, Cổ Anh Nhạc và những người khácđi dọc theo con đường được nhường ra đến dưới chân núi của núi Phượng Hoàng. “Cô chủ, các người đợi ở đây, tôi lên đấy gặp Ngô Việt Minh.” Hứa Kỳ Xương nói.

Nhậm Tường Vân kéo lấy ông ta, có chút lo lắng nói: “Hay là gọi điện cho ông nội, để ông nội giải quyết đi?”

Hứa Kỳ Xương cười khổ: “Nếu để cho ông chủ biết được, chắc chắn sẽ mắng chết tôi, vẫn là tôi đi xem trước, có thể giải quyết thì giải quyết, giải quyết không được thì tính sau.

Sau khi dứt lời thì ông ta gỡ tay của Nhậm Tường Vân ra, nhún chân một cái rồi bay lên đỉnh núi của núi Phượng Hoàng. “Các An Nhiênn kìa! Đó có phải là Hứa Kỳ Xương không?”

Có người kêu lên, ngay lập tức khiến cho náo động cả lên. “Chắc chắn là Hứa Kỳ Xương, ông ta quả nhiên đã den!” “Các anh nói, Hứa Kỳ Xương có thể đánh bại Ngô Bản Tiên không?” “Ngô Bản Tiên đã chuẩn bị sẵn, Hứa Kỳ Xươngchắc chắn không thể thắng đầu

Hàng trăm nghìn người xem trận chiến đang bán tán sôi nổi.

Nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, Cổ Anh Nhạc khó chịu nói: “Các người biết cái thá gì chứ, Ngôi Bản Tiên ở trước mặt ông Hứa chỉ là cặn bã mà thôi, chắc chắn sẽ không thể đánh lại ông Hứa, nếu có thể đánh lại thì lúc ở nhà họ Cổ của tôi, ông ta đã sớm ra tay rồi, sao còn bị ông Hứa dọa đến ngoan ngoãn kêu Cổ Anh Tài đưa tiền cho chị tôi chứ?” “Cổ Anh Nhạc, đừng tự đắc quá sớm, anh cả của cậu dám bắt chị của cậu và Nhậm Tường Thiên thì chắc chắn là không sợ Hứa Kỳ Xương. Theo như tôi thấy, các người vẫn nên chuẩn bị sẵn dọn xác của chị cậu và Nhậm Tường Thiên đi.” Người ở bên cạnh cười và nói rằng “Đồ khốn nạn!” Cổ Anh Nhạc bất mãn nói: “Một lát ông Hứa cứu chị và anh rể của tôi về thì xem tôi sẽ kêu ông Hứa xử lý anh như thế nào!”

Sau khi cậu ta vừa dứt lời, đột nhiên có một âm thanh vang lên. “Cổ Anh Nhạc, mẹ kiếp mày chết chắc rồi!”

Là Hoắc Giang Nhật, anh ta dẫn theo một đámngười đàn ông cầm cây gậy cao su. Xuất hiện ở trước mặt Cổ Anh Nhạc “Hoắc Giang Nhật, mày mày mày…muốn làm gì?” Cổ Anh Nhạc run rẩy hòi. “Hì hì!” Hoắc Giang Nhật nở nụ cười xấu xa và nói: “Anh cả của mày nói rồi, bắt cả mày với mẹ mày, sau khi đám người Hứa Kỳ Xương bị Ngô Bản Tiên giải quyết thì tiễn cả nhà mày lên đường, để tránh chúng mày không yên phận. Xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.”

Khi lời này được nói ra, toàn thân Cổ Anh Nhạc liền run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Xông lên đánh!”

Hoắc Giang Nhật vung tay.

Ngay lập tức, mười mấy người đàn ông cầm gậy cao su xông lên, đánh dữ dội lên người của Cổ Anh Nhạc, khiến cho Cổ Anh Nhạc không ngừng gào thét thảm thiết. “Đừng đánh con trai của tôi! Đừng đánh con trai của tôi!” Trương Thanh Tuệ khóc lóc kêu lên.

Nhậm Tường Vân lộ ra vẻ tức giận, siết chặt nắm đấm nhỏ, tiến lên rồi tay đấm chân đá, khiến cho toàn bộ mười mấy tên thuộc hạ của Hoắc Giang Nhật ngãlăn xuống đất.

Ảnh mắt của Hoắc Giang Nhật lập tức rơi vào người của cô ấy: “Em gái của Nhậm Tường Thiên “Đúng!” Nhậm Tường Vân nghiến răng nói: “Bây giờ ra tay với chúng tôi, không phải đã quá nôn nóng rồi sao, không sợ ông Hứa đánh bại Ngô Bán Tiên và biết được các người ra tay với chúng tôi, sẽ kiếm các người tính sổ sao?” “Ha ha!”

Hoắc Giang Nhật cười và nói: “Hứa Kỳ Xương đã lên đình núi rồi, tôi cũng quên nói với cô, lần này ông ta đi thì sẽ không có mạng để trở về, Ngô Bản Tiên đã đặt một trận lớn đợi ông ta chui vào đấy.”

Nhậm Tường Vân nghe vậy. Sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này, Hoắc Giang Nhật chỉ về Nhậm Tường Vân: “Thầy Hoàng, khống chế người đẹp nhỏ này cho tôi, lát nữa hỏi cậu Cổ chơi không, nếu không chơi, hì hì. Tôi tự mình chơi lầy”

Khi anh ta dứt lời thì có một người đàn ông to lớn ở sau lưng bước lên, bàn tay thô ráp liền nắm lấy Nhậm Tường Vân. “Cút ra!”Nhậm Tường Vân quát lên và tung một đấm qua day.

Người đàn ông to lớn lập tức siết chặt nắm đấm lại và đón lấy.

Am!

Nhậm Tường Vân như thể bị xe tông vào, lập tức lùi về sau, che ngực lại và phun ra một ngụm máu. “Ha ha!”

Hoắc Giang Nhật cười lớn: “Với chút tài cán nhỏ mọn đó của cô mà cũng muốn phản kháng, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Khi anh ta vừa mới dứt lời thì có một giọng nói như thể vang từ chín tầng mây. “Vậy tôi thì sao, đủ bản lĩnh để cứu cô ấy không?”

Nghe thấy lời nói này. Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một cậu thanh niên, sắc mặt nghiêm túc bước đến.

Thoạt nhìn, Nhậm Tường Vân đã bật khóc hu hu: “Trần Hoàng Thiên, anh đến rồi à, bọn họ bắt nạt em!”

Trần Hoàng Thiên không đáp lại lời của cô ấy. Mà đứng trước mặt của cô ấy, nhìn Hoắc Giang Nhật và bình thản nói: “Nếu không muốn chết thì dẫn người của mày cút ra xa một chút, nếu không thì tao cũngchẳng sao khi giết chết mày”. “Thằng nhóc này là ai thế, lại dám nói như thế với Cậu Hoắc?” “Anh ta không sợ bị cậu Hoắc giết chết sao?” “Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, anh ta không muốn sống nữa phải không?”

Những người ở xung quanh bàn tán xôn xao.

Cổ Anh Nhạc càng nhảy cẫng lên, tức giận hét vào mặt Trần Hoàng Thiên: “Mẹ kiếp mày muốn chết, thì đừng có hai bọn tao, mày tưởng mày có chút tài cán thì có thể muốn làm gì thì làm phải không, tạo nói cho mày biết, cậu Hoặc có thể khiến cho mày chết rất thảm đấy!”

Nói đến đây. Cậu ta nhìn sang Hoắc Giang Nhật, cười hì hì bảo: “Cậu Hoắc, thằng nhóc này quá ngông cuồng rồi, một chút cũng không nể mặt anh, nếu anh muốn xử lý thì cứ xử lý anh ta đi nhé.” “Tao xử lý cái đầu mẹ mày!”

Hoắc Giang Nhật tát vào mặt của Cổ Anh Nhạc. Sau đó nhìn sang Trần Hoàng Thiên, nói: “Mày tốt nhất thì đừng xen vào chuyện này, cho tao dẫn bọn họ đi bằng không để cho cậu Cổ ra tay, mày lần trước đãđánh qua với anh ta rồi, anh ta chắc chắn sẽ khiến mày chết rất thảm.” “Tao kêu mày cút ra xa một chút, bộ không nghe thấy lời tao nói sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói. “Được.” Hoắc Giang Nhật gật đầu và nói ra một câu: “Mong rằng khi câu Cổ đến kiểm mày thì máy cũng có thể có khí phách như vậy”

Nói xong, anh ta vung tay lên và dẫn người rời khỏi. “Ôi, Trần Hoàng Thiên, anh lợi hại quá!” Nhậm Tường Vân nắm lấy tay của Trần Hoàng Thiên.

Cổ Anh Nhạc hừm một tiếng: “Lợi hại cái đầu, cũng không lợi hại bằng một góc của anh cô, anh của cô có thể giúp chị tôi lấy lại tài sản, còn anh ta thì sao? Ngoài biết ngủ với chị tôi ra thì còn có tài cán gì chứ, chị tôi cũng mù loá, đã giao lần đầu tiên cho loại đàn ông vô tích sự này, đúng là lỗ chết mà!” “Cậu mới mù!” Nhậm Tường Vân hung dữ trừng mắt với Cổ Anh Nhạc, lần đầu tiên của cô ấy cũng đã trao cho Trần Hoàng Thiên, như vậy không phải cũng nói cô ấy mù sao? “Tường Vân, anh của cô đã nói rồi, không được thích anh ta, bằng không sẽ đánh chết cô. Cô mau buông tay của anh ta ra đi, nếu để anh của cô biếtđược thì cô rất khốn đốn đấy” Cổ Anh Nhạc đi kéo lấy Nhậm Tường Vân. “Cút ra!” Nhâm Tường Vân quát, và dính chặt lấy Trần Hoàng Thiên, nói: “Tôi thích anh ta đấy thì sao nào? Anh tôi dám đánh tôi thì tôi sẽ kêu Trần Hoàng

Thiên đánh lại anh ấy, không để cho ông Hứa giúp.

Anh tôi chắc chắn sẽ bị đánh thành đầu lợn!”

Cổ Anh Nhạc: “…”

Nhậm Tường Vân này, sao lại mù loà giống chị mình thế, lại thích loại đàn ông vô tích sự này?

Lúc này.

Hứa Kỳ Xương đã đến đình núi của núi Phượng

Hoàng.

Khi nhìn thấy Nhậm Tường Thiên bị trói vào cột của chòi nghỉ mát, toàn thân đầy máu, không biết còn sống hay đã chết, cơ thể già nua của ông ta chợt run lên. Lập tức cưỡi gió bay qua, vội hỏi: “Cậu chủ! Tình lại đi cậu chủ

Sau khi kêu lên vài tiếng thì Nhậm Tường Thiên mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Kỳ Xương, anh ta liền bật khóc: “Ông Hứa, cuối cùng ông cũng đến rồi, cứu tôi, ông mau cứu tôi…“Được được được, tôi sẽ cứu cậu

Hứa Kỳ Xương vừa nói vừa định cởi trói cho Nhậm Tường Thiên, thì có một giọng nói bất chợt vang lên. “Hứa Kỳ Xương, ông vẫn nên suy nghĩ bản thân chết như thế nào trước đi, còn muốn cứu anh ta, không có cơ hội đầu

Nghe thấy vậy, Hứa Kỳ Xương nhìn qua, thấy Ngô Việt Minh đang mặc áo đạo sĩ xuất hiện ở trước mặt, ảnh mắt của ông ta trở nên nghiêm khắc và lạnh lùng nói: “Hành hạ cậu chủ của tôi ra nông nỗi này, ông không sợ tôi giết chết ông sao?” “Ha ha ha!”

Ngô Việt Minh cười lớn: “Đừng nói là ông, ngay cả đích thân Nhậm Văn Thành đến, tôi cũng có thể khiến cho ông ta có mạng đi nhưng không có mạng về.”

Nói đến đây, ông ta hét lớn một tiếng: “Dàn trận!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi