Ngay khi Ngô Việt Minh vừa dứt lời.
Âm, ẩm
Nguyên một vùng núi Phượng Hoàng rung động, giống hệt như có động đất, đứng dưới chân núi là cảm nhận được rõ ràng nhất. Do vậy chỉ trong nháy mắt, mấy trăm nghìn người đang đứng dưới chân núi xem kịch sôi trào lên. “Chuyện gì vậy?” “Có phải ai đó đang đầu võ không?” “Sao lại có sấm chớp đì đùng như thế?”
Đa số những người đang vây xem chỉ là người bình thường, căn bản không biết rõ ràng mọi chuyện, chỉ có một số cao thủ Diệp Thành mới biết được đang xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là đại trận mà Ngô Việt Minh bày ra trên núi Phượng Hoàng đã được mở ra”Mấy người nhìn kìa! Trên núi bốc khói” chợt có người hô lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó. Quả nhiên, từ đỉnh núi Phượng Hoàng bốc lên từng làn sương mù. Vốn có thể dùng kính viễn vọng để quan sát hai người Hứa Kỳ Xương và Ngô Việt Minh đang đầu nhau trên đỉnh núi, nhưng giờ sương mù bắc lên che mất tầm mắt nên không ai có thể nhìn thấy hai người họ nữa. Rất nhiều người vì thế mà buông lời chửi the.
Trong một diễn đàn võ đạo lớn, vô số người đang xem trực tiếp cũng không kiềm được mà chửi mấy tiếng. “Vầy còn xem cái quỷ gì, che mờ hết rồi!” “Ngô Việt Minh quá nham hiểm, ông ta định bày đại trận đánh lén Hứa Kỳ Xương hả?” “Chân nhân tu pháp cao minh ở chỗ biết sử dụng pháp thuật, xem ra Hứa Kỳ Xương bị tính kể rồi!”
Giờ phút này, người lo lắng nhất chính là Nhậm Tường Vân. “Làm thế nào bây giờ? Trần Hoàng Thiên, làm sao đây?” cô ấy không biết phải làm gì, chỉ có thể không ngừng lay lay cánh tay Trần Hoàng Thiên, sốt ruột hỏi han.Nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt cô ấy lại trở nên t buồn: “Xem ra em cũng điện luôn rồi, anh mới chỉ là một tông sư, sao biết phải làm gì được, em vẫn nên hỏi ông nội thì hơn.”
Dứt lời, cô ấy lấy di động ra, nhấn gọi một dãy số.
Cùng lúc này, Trần Hoàng Thiên cũng mở di động lên. Trong đống bàn thảo trên Chân Võ tu luyện quyết, anh tìm được bản về trận pháp, sau đó anh bắt đầu chuyên chủ đọc.
Lúc này, từ điện thoại của Nhậm Tường Vân truyền tới một giọng nói hòa ái dễ gần: “Tường Vân, đã về tới chưa?” “Ô… Ông nội, xảy ra chuyện rồi.” Nhậm Tường Vân vừa khóc vừa nói, “Xảy ra chuyện gì?” giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên nóng này.
Nhậm Tường Vân khóc nức nở: “Anh cả không nghe lời ông nội, đắc tội với Ngô Việt Minh, tối qua anh đã bị ông ta bắt lên núi Phượng Hoàng rồi. Sáng nay Ngô Việt Minh còn phải người truyền tin, nói rằng nếu muốn cứu anh cả thì ông Hứa phải tự mình lên núi Phượng Hoàng, còn không, chờ qua giờ cơm thì tới nhặt xác anh cháu đi. Ông Hứa đã đi lên núi rồi, nhưng Ngô Việt Minh lại bày trận trên núi Phượng Hoàng, ôngHứa vì vậy mà trúng chiêu, không biết qua nổi kiếp này hay không. Cháu sợ lắm nên mới gọi điện cho ông” Cô ấy nói một hơi dài.
Nhậm Văn Thành nghe xong, lập tức giận điện cả người: “Cái thằng óc cho Tường Thiên này, ông đã dặn đi dặn lại, bảo nó đừng bao giờ chọc vào Ngô Việt Minh, nó lại không nghe, lần này hay rồi, không chết cũng phải bị lột một tầng da!” “Vậy phải làm sao bây giờ, ông nội?” Nhậm Tường Vân sợ hãi hỏi.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Nhậm Vân Thành mới lên tiếng: “Xem ra, chỉ có thể cầu cứu chính phủ thôi.”
Tít… Tít…
Đầu dây bên kia cúp máy.
Cũng ngay lúc này, đám người xung quanh ồn ào lên. “Mọi người nhìn kìa! Hình như là Hứa Kỳ Xương, ông ta đang bay phía trên ngọn núi bị sương mù che phủ!”
Tất cả vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy được phía trên đỉnh núi Phượng Hoàng xuất hiện bóng dáng ai đó.Ngay sau đó, thêm một thân ảnh mặc đạo phục xuất hiện trên không phía trên đỉnh núi, chuyện này khiến không chỉ những người ở hiện trường mà ngay cả khán giả đang xem qua trực tiếp trên diễn đàn võ đạo nổ tung. Cuộc chiến giữa hai chân nhân vũ tồn mà họ mong chờ từ lâu sắp sửa diễn ra “Hứa Kỳ Xương, ông trốn không thoát đại trận Phước Long mà tôi bày ra đâu, hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.” Ngô Việt Minh nhìn Hứa Kỳ Xương, nở nụ cười lạnh.
Ảnh mắt Hứa Kỳ Xương vô cùng lạnh lùng, ông ta rít từ kẽ rằng: “Muốn tôi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, không có cửa đầu. Ai chết còn chưa chắc chắn mà!”
Dứt lời, ông ta cách không tung ra một quyền.
Âm ầm!
Một cú đấm gió to bằng cái chậu rửa mặt vô cùng bắt mắt được tung ra, nó giống như một quả đạn pháo xé không khí oanh tạc về phía Ngô Việt Minh. “Hừ.” Ngô Việt Minh hừ lạnh một cách khinh khỉnh, tay kết thành một cái quyết, chỉ về phía cú đấm gió.
Chỉ trong chớp mắt, một tia sét được bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, đánh thẳng về phía cú đấm gió,khiến cú đấm gió nổ tung. “Trời a!” toàn thể người ở hiện trường bùng nổ. “Nghe đồn Ngô Bản Tiên có thể gọi sấm chiêu sét, xem ra là thật rồi!” “Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật sự không dám tin rằng trên đời có người khủng khiếp tới vậy luôn!” “Không hồ là Ngô Bản Tiên, cơ thể có khả năng phóng điện, hơn nữa uy lực cũng rất lớn, gần bằng thần tiên luôn rồi!”
Mà trên chỗ trực tiếp trong diễn đàn võ đạo cũng xôn xao không ngừng, ai ai cũng bị chiêu thức đó của Ngô Bản Tiên làm cho kinh ngạc.
Trên đời này có rất nhiều võ giả, mọi người đã nhìn quen rồi, nhưng chân thân thì lại vô cùng ít, mà giờ lại có người có năng lực gọi sấm chiêu sét, thi triển tuyệt kỹ gần bằng thần tiên, nếu không khiến người khác khiếp sợ mới là chuyện lạ.
Nhưng trước mặt vũ tôn thần cảnh tầng ba như Hứa Kỳ Xương đây, chiêu này không đáng để vào mắt. “Tôi muốn nhìn thử xem rốt cuộc Ngô Việt Minh ông lợi hại cỡ nào!”Dứt lời, Hứa Kỳ Xương ngưng tụ ra một thanh đại đạo màu vàng dài 2 mét rộng 10 xăngtimét, vọt về phía Ngô Việt Minh.
Nếu không phải đang ở trong trận pháp, có lẽ Ngôi Việt Minh sẽ sợ mất mật. Cùng một cảnh giới, pháp tu không đánh lại võ tu, nhưng, lúc này ông ta đang đứng trong trận pháp được bố trí tỉ mỉ suốt bảy ngày, nên Ngô Việt Minh không hoảng sợ chút nào. Ngược lại, khỏe miệng còn nhếch lên thành nụ cười mỉa mai, sau đó, tay ông ta nhanh chóng kết chỉ quyết, hai mắt nhằm lại, miệng khẽ lầm bầm.
Ngay tại thời điểm Hứa Kỳ Xương sắp sửa tới gần Ngô Việt Minh, chợt sương mù trên núi như hóa thành một con mãng xà lớn quần lấy cơ thể Hứa Kỳ Xương. “Trời ơi!” cảnh tượng này đánh sâu vào trong thị giác của mỗi một người ở đây, họ cảm thấy việc này kỳ diệu đến nỗi khiến họ nhịn không được mà buông lời cảm thán. “Không ổn!” Hứa Kỳ Xương biến sắc, lập tức né tránh, sợ sẽ bị mãng xà quần lấy, hơn nữa còn không ngừng múa may đại đao đang nắm, chém về phía đoàn sương trắng đang quấn quanh người ông ta. Tuy có thể chém đứt, nhưng đứt một đoạn, sương trắng lại tiếp tục nối lại, mà dù ông ta có trốn cỡ nào, sương trắng cũng đuổi theo gắt gao, không chịu buông thacho ông ta. “Ha ha ha!”
Ngô Việt Minh thoải mái cười to: “Hứa Kỳ Xương, đại trận Phước Long là thứ ngay cả rồng cũng có thể trói lại, ông đừng tránh né vô ích nữa, ngoan ngoãn trói tay chịu chết đi”
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp thành phố, khiến tim Nhậm Tường Vân này lên thình thịch, cô ấy sợ hãi hỏi: “Trần Hoàng Thiên, anh nói xem có phải ông Hứa đã xảy ra chuyện rồi không?” “Nếu anh đoán không sai, chỉ lát nữa thôi ông ấy sẽ bị bắt, chỉ cần Ngô Việt Minh muốn, hoàn toàn có thể giết chết ông ấy trong nửa phút.” Trần Hoàng Thiên nói. “bậy bạ!” Cổ Anh Nhạc đang đứng bên cạnh vội nhảy ra: “Mày biết cái gì mà nói, ông Hứa lợi hạ như vậy, sao có thể bị bắt lấy được? Có phải mày ước gì ông Hứa chết, ước gì chị và anh rể tạo chết luôn, sau đó mày có thể cướp lấy Vân cao chạy xa bay, có đúng không? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu. Vân là của tao, mày đừng hòng bắt cóc cô ấy!” “Cút! Cậu là ai mà mạnh miệng như vậy!” Nhậm Tường Vân đạp cho Cổ Anh Nhạc một cú
Cổ Anh Nhạc he he cười: “Anh em nói rồi, chỉ cầnanh thuyết phục được chị của nah chịu dọn tới Thiên phù sống, thì anh ấy sẽ giới thiệu em cho anh. Anh ấy sợ bản thân không thuyết phục được chi anh” “Cút đi!” Nhậm Tường Vân nổi điên, tay đấm chân đã Cổ Anh Nhạc một trận, rồi thở phì phì nói: “Tôi là của Trần Hoàng Thiên, cậu đừng có mơ mộng nữa, coi chừng tôi bóp nát cái đó khiến cậu thành thái giám đấy, tin không hả”
Cổ Anh Nhạc kẹp chặt hai chân, cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Lúc này, Trương Thanh Tuệ sợ hãi thét lên: “Không ổn! Ông Hứa bị sương trắng quấn lấy rồi!”
Nhậm Tường Vân máy móc quay đầu nhìn, quả nhiên hai chân ông Hứa đã bị hai đoàn sương trắng vây quanh. Ông ta quơ đạo muốn chém đứt sương trắng, lại có thêm một đoàn sương trắng khác quấn lấy cổ ông ta, sau đó lại quấn lấy tay ông ta, trói gô ông ta lại. “Chuyện này… Chuyện này…” Nhậm Tường Vân, Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ không biết làm sao. “Ha ha ha!” tiếng cười điên cuồng của Ngô Việt Minh vang vọng khắp thành phố, quần chúng xem kịch dưới chân núi cũng nổ tung theo.”Dám đối địch với Ngô Bản Tiên, rõ ràng là muốn chết. Chắc bây giờ Hứa Kỳ Xương đang hối hận muốn chết nhiề” “Ông ta đã bị Ngô Bán Tiên bắt trói, chỉ cần Ngô Bản Tiên phất tay một cái, ông ta sẽ chết không toàn thấy!” “Chọc ai không chọc, lại chọc phải Ngô Bản Tiên, ông cụ ngại mình sống quá lâu rồi hả?”
Cùng thời điểm đó, trên chỗ trực tiếp ở diễn đàn võ đạo cũng ầm ĩ không thôi, ai ai cũng cho rằng, nếu pháp tu chuẩn bị cẩn thận, có thể đánh tay đôi, thậm chỉ là lợi hại hơn võ tụ cùng cấp rất nhiều.
Lúc này, Hứa Kỳ Xương đã bị trói gô thành xác ướp, chỉ còn miệng và mắt là còn cử động được, những phần còn lại thì không thể nhúc nhích. “Thế nào Hứa Kỳ Xương, biết sự lợi hại của tôi chưa?” Ngô Việt Minh cho Hứa Kỳ Xương một nụ cười mia mai. “Để tiện!” Hứa Kỳ Xương không kiềm nổi cơn giận, nói: “Có tài thì tự mình đấu, dùng trận pháp có gì mà khoe!” “Hừ!” Ngô Việt Minh hừ lạnh: “Tôi có thể bày trận, ông làm được không? Tôi dùng năng lực của mìnhđánh bại ông, dựa vào đầu nói tôi để tiện?”
Hứa Kỳ Xương: ”
Ông ta không thể không thừa nhận đây quả thực là tài năng của Ngô Việt Minh, vô tu có sở trường của võ tu, vậy pháp tu cũng có sở trường của pháp tu, Ngô Việt Minh chỉ là phát huy sở trường để đánh bại ông ta thôi, chuyện này ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu chấp nhận. “Ngô Việt Minh tôi tung hoành Côn Châu đã ba mươi năm, phàm là người dám trêu chọc tôi, kết cục đều rất thảm, mấy người cũng không ngoại lệ. Chờ tôi giết ông xong, sẽ tới lượt cái thằng Nhậm Tường Thiên kia, để cho mấy người biết, dám đắc tội Ngô Việt Minh tôi đây thì sẽ phải trả giá đắt!”
Sau khi ông ta nói xong, lại kết chỉ quyết gọi sét, miệng thì lẩm bẩm. Chỉ mấy giây sau, ông ta trợn to mắt, hét lớn: “Sét tới!”
Một giây thoáng qua, vài tiếng đì đùng vang lên, một tia chớp to bằng ngón tay cái bồ từ trên trời xuống thẳng đầu Hứa Kỳ Xương, dòng điện mau chóng càn quét khắp toàn thân Hứa Kỳ Xương. “A!” Hứa Kỳ Xương gào lên đầy thống khổ. Ngay sau đó, lại là một tia sét nữa ập xuống trên người Hứa Kỳ Xương.”Hu hu..” Nhâm Tường Vân bị dọa, khóc toáng lên.
Cuối cùng Trần Hoàng Thiên vẫn không ra tay cứu giúp. Bởi vì Hứa Kỳ Xương từng ra tay ám hại anh không biết bao nhiều lần, nên anh không muốn cứu Hứa Kỳ Xương, anh chỉ muốn cứu Cổ An Nhiên, coi như đáp trả hoàn toàn món nợ cứu mạng của cô ấy hồi còn trong hoàng gia với anh, nợ thanh toán xong, từ sau hai bên không ai thiếu ai. nay vê
Sau khi chịu đựng liên tục mấy tia chớp bổ xuống, giọng nói của Hứa Kỳ Xương ngày càng suy yếu. Đúng lúc này, một cái trực thăng xuất hiện trên bầu trời núi Phượng Hoàng, từ trực thăng truyền tới lời xin hàng với Ngô Việt Minh: “Ngô Bản Tiên, xin thủ hạ lưu tình, chủ nhà họ Nhậm ở phòng Thiên, Nhậm Vân Thành muốn nói chuyện với ông.”
Nhìn thấy người trong trực thăng mặc trang phục quân nhân, Ngô Việt Minh vội vàng dập tắt tia sét, cười cười ôm quyền: “Cấp trên đã ra mặt, tất nhiên phải cho mặt mũi rồi, tôi nguyện ý nói chuyện với Nhậm Văn Thành.” “Cảm ơn.” Người quân nhân trong trực thăng ôm quyền đáp lễ, rồi bật một cái loa, âm thanh từ loa phát ra tức khắp vang vọng toàn trường: “Ngô Bản Tiên, tôi là chủ nhà họ Nhậm ở phòng Thiên, Nhâm Nhậm VânThành, cháu trai tôi lỗ măng đắc tội với ông, ông có thể trừng trị nó, nhưng xin ông hay giữ lại cho nó và Hứa Kỳ Xương một mạng, nó giúp Cổ An Nhiên khiến các ông tồn thất cái gì, nhà họ Nhậm chúng tôi sẽ bồi thường theo giá thị trường. Mong ông nề mặt chúng tôi, đừng khiến quan hệ hai bên quá căng thẳng, ông xem có được không?”