“Phụt!”
Hàn Bình Minh phun máu như cái đài phun nước vậy.
Đôi mắt mở to, trong mắt đầy sự tức giận, căm ghét, hối hận và những biểu cảm phức tạp khác.
Những biểu cảm phức tạp này không phải nhắm vào
Trần Hoàng Thiên.
Mà là Triệu Thanh Lam!
Vì Triệu Thanh Lam bán đứng ông ta có kết cục như hiện giờ! “Sư đệ. Cho ta nói vài lời. ông ta, mới khiến cho
Hàn Bình Minh mở miệng đầy máu ra và nói. “Ông còn gì muốn nói nữa?”
Trần Hoàng Thiên hét lớn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đỏ bừng.
Trước khi hai ông cháu Hàn Binh Minh xuất hiện, anh mặc dù cũng có rất nhiều kẻ thù, chẳng hạn như người của Đăng Thanh Xã, nhà họ Trần, nhà họ Tiêu….
Nhưng những kẻ thù này, cũng không gây ra tổn thương lớn cho anh như hai ông cháu Hàn Bình Minh. Kể từ khi hai ông cháu Hàn Bình Minh xuất hiện, anh và Dương Ninh Vân thì càng đi càng xa, cũng không biết đã bao lâu chưa ôm lấy Dương Ninh Vân.
Điều quan trọng nhất chính là, những tổn thương mà Dương Ninh Vân đã chịu đựng quá lớn.
Bị lừa gạt đến thê thảm như vậy. Còn rơi vào kết cục bị huỷ hoại nhan sắc.
Cái chết của cô, e rằng đã chết lâu lắm rồi chăng? “Tôi không muốn nói gì với cậu cả, bởi vì tôi biết có nói thêm bao nhiêu đi nữa thi cậu cũng sẽ không bỏ qua. Nên cũng không muốn nhiều lời.
Hàn Bình Minh vừa nói vừa nhìn sang Triệu Thanh Lam, cười thảm nói: “Tôi, Hàn Bình Minh, cả đời làm việc cẩn thận, cuối cùng lại bại dưới tay ông, tôi chưa từng hối hận về có được Chân Võ Tu Luyện Quyết mà bất chấp thủ đoạn, điều duy nhất mà tôi hối hận chính là đã kiếm cái tên vong ân bội nghĩa như ông giúp đỡ. “Nếu tôi không kiếm ông, mà chọn ẩn náu trong rừng. Đến một ngày tu luyện thành công Thần Cảnh cấp chín, ai còn có thể ngăn cản tôi có được những trang bị thiếu?” “Tôi hận! Tôi hận mà!” “Hận tôi quá tin tưởng ông, hận tôi không không cần thận, hận tôi.” “Đừng nói nữa!” Triệu Thanh Lam quát lớn.
Và nhìn sang Trần Hoàng Thiên: “Nếu cậu còn không ra tay thì tôi sẽ ra tay kết liễu ông ta!” “Ha ha!”
Hàn Bình Minh ngẩng đầu lên cười.
Trần Hoàng thiên liền rút kiếm ra và đâm vào một lần nữa.
Soat soat soat!
Liên tục đâm mấy trăm nhát kiếm, cho đến khi Hàn Bình Minh bị đâm đến thành một tổ ong, hoàn toàn chết đi thì anh mới dừng lại.
Còn anh, đã trở thành con người bị nhuộm đầy máu. ừng ực!
Những người xung quanh không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy cảnh này.
Nhất là Lý Tủ Lam, suýt chút nuốt cả đầu lưỡi xuống, hoảng sợ nói: “Cậu Triệu, con phải bảo vệ mẹ và Bảo Trân thật tốt đấy, tên ác quỷ này, mẹ sợ cậu ta cũng sẽ đâm mẹ và Bảo Trân thành tổ ong.
Đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy. Bà biết rõ điều
Vì vậy khi nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn của Trần Hoàng
Thiên, sợ hãi đến nhường nào thì trong lòng bà biết rõ nhất. “Yên tâm đi, con chắc chắn sẽ bảo vệ hai người thật
Triệu Trung Hữu vỗ ngực nói. “Vậy thì được, vậy thì được!” Lý Tú Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Thầy. Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã tản quang kiếm đi và ngẩng đầu nhìn lên trời. “Thầy ở thế giới bên kia, nếu có thể thấy rõ con đã giết chết Hàn Bình Minh thì xin thầy đừng trách con, sự bức hại của ông ta đối với con quá lớn quá sâu rồi, nếu không giết chết ông ta, con mãi mãi sẽ không được bình yên, hi vọng thầy có thể hiểu được
Dù sao cũng là giết chết sư huynh đồng môn, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm thấy có lỗi với thầy.
Khi anh vừa dứt lời thì Triệu Thanh Lam bình thản nói: “Hàn Bình Minh đã chết rồi, cậu cũng đã trả được thù rồi, bây giờ có thể đưa cho tôi những trang bị thiếu rồi chứ?”
Trần Hoàng Thiên lo lắng cho sự an nguy của Dương
Ninh Vân, nếu không cho thì Triệu Thanh Lam chắc chắn sẽ không buông tha cho anh.
Thế là, anh lấy zalo của Triệu Thanh Lam và gửi những trang còn thiếu cho Triệu Thanh Lam. “Ha ha!”
Triệu Thanh Lam sau khi nhìn xong thì cười lớn: “Thằng nhóc. Cậu cho rằng đã cho tôi những trang còn thiếu thì tôi sẽ thả cho ra sao? Cậu sai rồi, quá sai rồi, cậu trẻ tuổi như vậy. Thì đã là Võ Tôn, so với Hàn Bình Minh, cậu là mối đe doạ lớn hơn với vị trí số một của tôi, vì vậy, tôi nhất định phải đưa cậu xuống dưới bầu bạn với Hàn Bình Minh.
Sau khi dứt lời. Sắc mặt của Triệu Thanh Lam trở nên lạnh lùng.
Ngay sau đó.
Một nỗi xơ xác tiêu điều mãnh liệt cuốn lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều choáng ngợp không thể thở được.
Trần Hoàng Thiên khoé mắt co giật.
Triệu Thanh Lam này quả nhiên không phải người tốt.
Ăn cháo đá bát, một con người quá tráo trở. Vừa nãy rút ván của Hàn Bình Minh, bây giờ lại rút ván của anh, đây là chuyện anh không thể lường trước được. “Trung Nguyên Vương, ông cũng hai mặt quá đấy!” Trần Hoàng Thiên cười nhạo.
Anh không hề hối hận với lựa chọn khi nãy.
Suy cho cùng thì quả thực đã có tác dụng, để anh giết chết Hàn Bình Minh.
Tuy nhiên anh cảm thấy hối hận khi đã đưa những trang còn thiếu cho Triệu Thanh Lam.
Vốn tưởng rằng không có thù hận gì với Triệu Thanh Lam, đưa những trang còn thiếu cho ông ta thì ông ta sẽ không tính toán với anh, thế là anh cũng có thể đi kiếm Dương Ninh Vân và cứu lấy cô. Nhân tiện giết luôn cả Hàn Bình Minh.
Nhưng không thể ngờ được, Triệu Thanh Lam lại ra chiêu này. “Hừm.
Triệu Thanh Lam lạnh lùng hừm một tiếng và nói: “Sự đe doạ của cậu với tôi còn lớn hơn cả của Hàn Bình Minh, hôm nay giẫm đạp cậu, nếu không giết chết cậu. Tôi sợ tôi sẽ có một ngày bị cậu giẫm đạp dưới chân, nên nhất định phải trừ khử cậu, thì tôi mới có thể ngủ ngon không lo sợ.
Trần Hoàng Thiên cười: “Tôi hoàn toàn không để trong lòng chuyện ông giẫm đạp tôi, tôi còn phải cảm ơn ông để tôi giết chết Hàn Bình Minh thì làm sao có thể trả thù ông chứ? Là ông nghĩ nhiều rồi, đừng làm càn có được không?” “Ha ha!”
Triệu Thanh Lam cười và nói: “Tôi chỉ tin lời của người chết thôi, không tin lời của người còn sống, bởi vì người còn sống thường hay thay đổi. Chỉ có người chết mới không thay đổi thôi.”
Vừa dứt lời.
Cơ thể ông ta liền chuyển động.
Tung một năm đấm về phía Trần Hoàng Thiên. “Trần Hoàng Thiên cẩn thận!”
Đỗ Nhã Lam kinh ngạc thốt lên.
Trần Hoàng Thiên nhìn chăm chăm, biết là có tránh cũng không thể tránh được, nên lập tức nghiến răng, dùng hết sức lực đấm lên.
Vào giây tiếp theo!
Hai năm đầm giống như xe tải và xe hơi tông vào nhau
Đoàng! vậy.
Trần Hoàng Thiên lập tức bay ra, ngã rầm xuống đất, toàn bộ xương của cánh tay đã bị đánh nát, đau đến tận linh hồn “Trần Hoàng Thiên!”
Đỗ Nhã Lam chạy qua và ôm lấy Trần Hoàng Thiên vào lòng, khóc lóc hỏi: “Anh sao rồi Trần Hoàng Thiên?
Khụ khụ…
Trần Hoàng Thiên họ ra vài ngụm máu và nói: “Cô đừng quan tâm đến tôi, mau đi kiếm Ninh Vân với bố của cô. Nhất định phải cứu cô ấy cho tôi, tiện thể nói với cô ấy rằng, sau khi chữa lành vết thương thì kiếm một người đàn ông đối xử chân thành với cô ấy và kết hôn. Nhưng kêu cô ấy đừng quên đi tôi, kiếp sau tôi vẫn còn muốn lấy cô ấy làm vợ. “Còn Thanh Vân, nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho cha tôi, đứa con họ Dương, làm cháu của cha tôi, cô ấy cũng có thể kết hôn với người khác, nhưng không thể quên đi tôi, kiếp sau tôi vẫn muốn quen với cô ấy “Trần Hoàng Thiên.”
Đỗ Nhã Lam khóc như mưa.
Nhưng nhìn thấy Triệu Thanh Lam càng lúc càng lại gần, Trần Hoàng Thiên đẩy Đỗ Nhã Lam ra và thúc giục: “Mau chạy đi! Chạy!” “Hu hu hu…”
Đỗ Nhã Lam khóc và chạy về phía Đỗ Văn mạnh: “Cha, chúng ta đi tìm Dương Ninh Vân.
Nói xong, cô ấy hét lớn với Trần Hoàng Thiên: “Tôi sẽ nhớ lấy anh, anh cũng phải nhớ lấy tôi, kiếp sau tôi cũng muốn quen anh, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ đuổi theo anh!”
Vừa dứt lời, cô ấy vừa khóc vừa chạy ra ngoài. “Trung Hữu. Đừng để hai cha con họ trốn thoát, để lại họ là mối nguy hại, mau kêu người trừ khử họ đi!” Lý Tú Lam thúc giục.
Bà sợ Đỗ Nhã Lam sau này sẽ kiếm bà tính sổ. “Lý Tú Lam, bà không bằng cả một con chó!”
Trần Hoàng Thiên tức giận gào lên. “Mày mới không bằng một con chó. Ít ra tao có thể đứng để đi, mày đứng lên đi cho tạo xem nào?”
Lý Tú Lam đắc chí nói: “Mày đã giết chết một ông thông gia của tao, bây giờ ông thông gia khác của tao lại muốn giết chết mày, đối đầu với Lý Tú Lam tao đây, Thì không có kết cục tốt đâu, hãy chờ chết đi mày!”
Khi vừa mới dứt lời.
Triệu Thanh Lam vung nắm đấm lên và đang định đập xuống.
Thì vừa đúng vào lúc này, có một giọng nói vang lên: “Muốn giết người thì đợi một lát hằng giết, cho tôi hỏi trước, ai là Trần Hoàng Thiên?”