CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 424: Tiểu Phật gia

Nghe thấy hét lớn vang lên, nắm đấm của Triệu Thanh Lam đang định nện xuống đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy một đám người mặc áo choàng kỳ lạ đi tới.

Thấy vậy, Triệu Thanh Lam cau mày. “Đây là người của Phật Gia Đường sao?”

Phật Gia Đường là một tổ chức bí ẩn do triều đình thành lập để đối phó với kẻ thù bên ngoài và ổn định biên giới.

Khá giống với đại nội, thế nhưng so với đại nội thần bí thì nó còn mạnh hơn nhiều.

Đại nội quản chính là võ sĩ của quốc gia, cho nên thực lực của người trong đại nội không cần quá mạnh, chỉ cần có tác dụng răn đe là đủ, thế nhưng Phật Gia Đường lại không giống như vậy.

Tuy rằng cái tên Phật Gia Đường mang tên Phật, thể nhưng lại không hề nhân từ chút nào. Mỗi người đều là đao phủ trên tay dính vô số mạng của kẻ thù bên ngoài, chuyên chống lại một số thế lực hỗn loạn bên ngoài và đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì ổn định an ninh biên giới.

Mà cao thủ ở Phật Gia Đường thì nhiều như mây

So với cao thủ của đại nội thì còn nhiều hơn nhiều.

Chủ soái của Phật Gia Đường được xưng là “Lão Phật Gia”, nghe nói là thực lực vô cùng kinh người. Cụ thể là lợi hại như thế nào thì Triệu Thanh Lam không biết, thế nhưng ông ta cho dù có không đánh lại ông ta thì chắc hẳn cũng không kém ông ta bao nhiêu.

Đây cũng chính là nguyên nhân ông ta cau mày. “Đó là ai vậy?” “Sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy, lại còn mặc áo choàng như vậy nữa, chẳng lẽ đây là người của đoàn phim nào đó sao?” “Bọn họ tới tìm Trần Hoàng Thiên để làm gì? Để ghi hình sao?”

Ngoại trừ Triệu Thanh Lam thì những người khác đều không biết nhóm người này là ai, vì thế đều có vô số nghi vấn. “Tôi hỏi mấy người ai là Trần Hoàng Thiên?”

Một ông già cầm đầu mặc áo choàng lạnh giọng hỏi. “Cút ra đây!”

Lý Tú Lam nhảy ra: “Mấy người của đoàn làm phim nào lại dám chạy tới đây gọi linh tinh, muốn chết phải không?”

Không ngờ khi bà vừa dứt lời thì có một người phụ nữ mặc áo choàng sắc mặt vô cùng lạnh lùng phất tay một cái.

Xet!

Một luồng sáng lạnh xé toạc khoảng không, và bàn về phía Lý Tú Lam. “Ôi mẹ ơi!

Lý Tủ Lam nhìn thấy thứ gì đó phóng nhanh về phía bà thì sợ hãi tới mức kêu lên. Lúc này, Triệu Thanh Lam đưa một ngón tay ra, một luồng tia sáng đánh thẳng vào phi tiêu khiến cho phi tiêu rơi thẳng xuống mặt đất.

Phù!

Lý Tú Lam thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bà lại nổi trận lôi đình: “Ai cho phép có động thủ với tôi, có tin tôi bảo ông thống gia giết hết đám người mấy người không!” “Nếu bà còn dám nói láo một câu nữa thì tôi sẽ cho bà vĩnh viễn không mở miệng được nữa. Người phụ nữ mặc áo choàng lạnh lùng nói.

Lý Tú Lam đang định nói tiếp thì Triệu Thanh Lam quát: “Câm miệng cho tôi!” Lý Tú Lam sợ tới mức ngậm miệng lại.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Tôi chính là Trần Hoàng Thiên, mấy người là ai?”

Nhất thời, tất cả ánh mắt của những người mặc áo choàng đổ dồn về phía Trần Hoàng Thiên đang nằm ở trên mặt đất.

Giây tiếp theo, ông già mặc áo choàng vội kêu lên: “Mau, đi nâng cậu ấy dậy!” “Vâng!”

Bỗng nhiên có hai người đàn ông mặc áo choàng chạy về phía Trần Hoàng Thiên. “Đợi đã!”

Triệu Thanh Lam nâng tay nói: “Dù sao muốn cướp người trên tay của Triệu Thanh Lam tôi thì cũng phải có lý do gì chứ?” “Ha ha.”

Ông già mặc áo choàng cười một tiếng, nhìn về phía Triệu Thanh Lam: “Trung Nguyên Vương đúng không. Từ khi nào Phật Gia Đường làm việc cần phải có sự đồng của ông, ông mới có bao nhiêu tuổi chứ?” “Hỗn xược!”

Triệu Thanh Lam gầm lên một tiếng. “Ông mới là người hỗn xược!”

Ông già mặc áo choàng cũng không hề yếu thế quát: “Lão Phật Gia của Phật Gia Đường chúng tôi có công trong việc quét sạch các thế lực bên ngoài. Vì duy trì sự yên bình của biên cảnh mà luôn đi đầu, còn Triệu Thanh Lam ông có bản lĩnh gì chứ, không phục vụ vì nước thì thôi, lại dám tới vùng đất này tác quai tác quái, ai cho ông cái can đảm đấy?” “Tôi nói ông biết, nếu như hôm nay ông dám ngăn cản chúng tôi cứu người thì đừng có trách Phật Gia Đường chúng ta làm thay nhà họ Triệu mấy người, không tin ông cứ thử xem!”

Triệu Thanh Lam câm nín.

Cao thủ của Phật Gia Đường nhiều như mây, thực lực của Lão Phật Gia lại sâu không lường được. Hơn nữa Phật Gia Đường lại có chỗ dựa là triều đình, nên Triệu Thanh Lam đa phần vẫn có chút kiêng kị. “Phật Gia Đường mấy người muốn cứu cậu ta để làm gì?”

Triệu Thanh Lam hỏi, ông ta không cam lòng để Trần Hoàng Thiên được cứu đi. “Đây là chuyện mà ông nên quản sao?”

Thanh âm của ông già mặc áo choàng đứng đầu vô cùng lạnh lùng nói.

Triệu Thanh Lam cần chặt răng.

Cho dù không cam lòng nhưng ông ta cũng không dám đối đầu với Phật Gia Đường. “Bỏ đi, vẫn không nên đắc với Phật Gia Đường thì hơn, tên nhóc này được Phật Gia Đường cứu thì sau này cậu ta chắc chắn là người của Phật Gia Đường, cho dù sau này có trở nên mạnh hơn thì cũng chỉ có thể đi bảo vệ biên giới, nên cũng chẳng uy hiếp thứ hạng đứng đầu của mình.

Nghĩ vậy nên Triệu Thanh Lam cũng bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng, ông ta phất tay:

Vừa dứt lời, ông ta chấp tay sau lưng rồi đi ra ngoài.

Lý Tú Lam cùng với Dương Bảo Trân theo sát Triệu Trung Hữu rời đi.

Rất nhanh, cả nhà họ Hàn to như vậy, ngoại trừ Trần Hoàng Thiên, Phương Lập Tú cùng với mấy chục người của Phật Gia Đường thì không còn người ngoài nữa. “Cảm ơn vì đã cứu giúp. Trần Hoàng Thiên ôm quyền.

Khi anh vừa mới dứt lời.

Ông già mặc áo choàng dẫn đầu quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: “Tổng quản Lý Đức Hùng của Phật Gia Đường bái kiến Tiểu Phật Gia.

Ngay sau đó! “Tả sử Nhâm Thiên Hành của Phật Gia Đương bái kiến Tiểu Phật Gia! “Hữu sứ Tô Thanh Tuyền của Phật Gia Đường bái kiến Tiểu Phật Gia!” “Tứ đại hộ pháp Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ của Phật Gia Đường bái kiến Tiểu Phật Gia!” “Tám đại trưởng lão của Phật Gia Đường bái kiến Tiểu Phật Gia!” “Mười hai kỵ sĩ của Phật Gia Đường bái kiến Tiểu Phật

Gia!”

Cùng với hai mươi bảy người nam nữ mặc áo choàng cũng đều quỳ một gối xuống.

Ong!

Nhất thời Trần Hoàng Thiên đầu váng mắt hoa, ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ, thế nhưng vẻ phức tạp trên mặt là nhiều hơn cả.

Cái gì mà loạn vậy, nào là tổng quản, tả hữu sứ, nào là tứ đại hộ pháp, tám đại trưởng lão, mười hai kỵ sĩ, Rồi lại còn Tiểu Phật Gia nữa, đây là cái gì vậy!

Chẳng lẽ đúng như lười của người phụ nữ Lý Tú Lam kia nói, những người này đều là người của đoàn phim sao? Trần Hoàng Thiên ngơ ngác.

Thế nhưng anh nhanh chóng hỏi lại: “Mấy người không phải đang diễn đấy chứ?”

Tổng quản Lý Đức Hùng mỉm cười: “Tiểu Phật Gia có nhìn thấy máy quay nào ở đây không?” “À..”

Trần Hoàng Thiên nhìn xung quanh, quả thật không có máy quay nào cả. “Vậy mấy người đứng lên nói cho tôi biết những chuyện này là sao?

Trần Hoàng Thiên nói. “Vâng!”

Mọi người đứng dậy.

Lý Đức Hùng cười hỏi: “Cha của cậu là Trần Hạo Thịnh đúng không?” “Đúng!”

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Lý Đức Hùng cười nói: “Vậy thì đúng rồi, cha của cậu chính là Đường chủ của Phật Gia Đường, được tôn xưng là Lão Phật Gia. Cậu là con của ngài ấy nên cậu chính là Tiểu Phật Gia của Phật Gia Đường chúng tôi rồi.”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy liền vô cùng chấn động hỏi: “Ba của tôi ư? Vậy ba của tôi ở đâu? Mẹ của tôi có phải đang ở chung với ba của tôi không?”

Anh vô cùng kích động, đây là lần đầu tiên anh được nghe tin tức của ba từ nhỏ tới lớn.

Hơn nữa lại còn có nhiều thuộc hạ như vậy, như thể có phải anh sẽ nhanh chóng được gặp ba ruột của mình không?

Thế nhưng, Lý Đức Hùng lại thở dài nói: “Mấy ngày trước, Lão Phật Gia với bà chủ cùng với mấy nghìn binh sĩ của Phật Gia Đường đã đi chống các thế lực bên ngoài ở Thiên Sơn rồi, gặp phải sạt lở đất “Sau khi một ngọn núi bị san phẳng, một lỗ thông gió lớn xuất hiện. Bà chủ không may bị cuốn vào lỗ thông gió rồi biến mất không thấy đâu, Lão Phật Gia vì thương vợ nên cũng nhảy vào lỗ thông gió đó rồi biến mất. Đã nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa thấy Lão Phật Gia và bà chủ ra khỏi lỗ thông gió đó. “Trước khi Lão Phật Gia nhảy vào lỗ thông gió đó thì có nói rằng nếu như nửa tháng sau ngài ấy và bà chủ không ra được thì chúng tôi phải đi tìm cậu, đem Phật Gia Đường giao phó cho cậu. Hiện giờ, kỳ hạn đã tới cho nên chúng tôi đi tìm cậu.”

Trần Hoàng Thiên nghe xong thì ngồi phịch xuống đất, hai mắt đỏ hoe. . Truyện Dị Giới

Bỗng nhiên anh quát lớn: “Rốt cuộc vì sao họ lại bỏ rơi tôi? Vì sao mà hơn hai mươi năm trôi qua cũng không đến gặp tôi một lần? Ông nói cho tôi biết đi rốt cuộc là vì sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi