Chương 516: Cho tôi xin ít tiền tiêu đi!
Trong toà án. “Bắt đầu mở phiên tòa xử vụ kiện tranh chấp quyền nuôi dưỡng con trai của Triệu Trung Hữu là Triệu Tuấn Vũ, con cháu nhà họ Triệu ở thủ đô đã diệt vong.”
Luật sư của Dương Chí Văn lập tức nói: “Mặc dù nhà họ Triệu đã diệt vong, bố của đứa trẻ đã chết nhưng mẹ đứa trẻ vẫn còn sống, tuy rằng người mẹ đang bị thương tật nhưng có thể điều dưỡng khôi phục sức khỏe, hơn nữa mẹ đứa trẻ cũng có khả năng tài chính, hoàn toàn có khả năng nuôi dưỡng đứa trẻ, bị cáo Dương Thiên Mạnh là ông ngoại của đứa trẻ không có đủ tư cách để giành quyền nuôi đứa trẻ từ người mẹ.
Luật sư của Trần Hoàng Thiên lại nói: “Tuy rằng người mẹ là người có quyền nuôi dưỡng đứa trẻ trước tiên, nhưng cô ta có tính khí tàn nhẫn và đã gây tổn hại cho đứa trẻ. Ông của đứa trẻ hoàn toàn đủ điều kiện để nuôi dạy đứa trẻ phát triển khỏe mạnh, hoàn toàn có tư cách giành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ với người mẹ” “Miệng chó không mọc được ngà voi!” Dương Bảo Trân cả giận nói: “Tôi có tính tình tàn bạo bao giờ, tôi đã làm tổn thương đứa trẻ bao giờ, anh xem con tôi đi, da dẻ trắng nõn mềm mại, trên người không hề có dấu vết bị ngược đãi nào, anh làm luật sư mà miệng ăn nói bừa bãi lung tung, như vậy có xứng đáng với nghề nghiệp của anh không?”
Luật sư của Dương Chí Văn nói tiếp: “Bị cáo nói rằng mẹ của đứa trẻ đã làm điều gì đó tổn hại đến đứa trẻ. Xin hãy đưa ra bằng chứng”. “Chứng cớ đương nhiên là có, sẽ đưa cho mọi người xem.”
Luật sư của Trần Hoàng Thiên đưa cho thẩm phán một ổ USB: “Trong đó có đoạn video ghi lại cảnh người đã ngược đãi đứa trẻ, cảnh tượng rất tàn nhẫn. Xin hãy chiếu trên màn hình lớn cho họ xem”
Thẩm phán nhận lấy USB, sai người mở tập tin ra. Chẳng mấy chốc trên màn hình lớn phía sau đã xuất hiện hình ảnh Dương Bảo Trân bóp cổ đứa bé, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc, như đang bóp cổ một con mèo con, tay chân đứa trẻ giãy giụa liên tục, cho đến khi không có động tĩnh gì Dương Bảo Trân liền quăng nó đi.
Sau đó Dương Thiên Mạnh bắt lấy đứa trẻ, lật ngược nó lên, vỗ nhẹ vào lưng vài cái, sau đó liền ôm đứa trẻ vào lòng và dỗ dành nó.
Đoạn video đến đây là chấm dứt.
Toàn trường yên tĩnh!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dương Bảo Trân.
Dương Bảo Trân bị nhìn như vậy thì gương mặt đỏ rần, yếu ớt hỏi: “Mấy người… nhìn tôi như vậy làm gì?” Bop!
Dương Chí Văn tát vào mặt Dương Bảo Trân: “Tôi thực sự phục loại phụ nữ như cô đẩy, sao trước đẩy cô không nói cô đã bóp chết đứa bé rồi? Làm cho tôi không có tí chuẩn bị nào, vụ kiện này còn thắng được thế nào nữa, thật sự bị cô làm cho tức muốn chết rồi”
Dương Chí Văn không có mặt tại thời điểm đó. Anh ta không biết Dương Bảo Trân đã đối xử tàn nhẫn với đứa trẻ như vậy, cho nên anh ta mới nghĩ rằng chỉ cần Dương Bảo Trân đến giúp thì anh ta chắc chắn một trăm phần trăm sẽ giành được quyền nuôi đứa trẻ.
Kết quả…
Chỉ sợ là không giành được rồi. “Tôi tôi tôi..”
Dương Bảo Trân hoảng hốt, ba nghìn tỷ không cánh mà bay rồi sao? Lý Tú Lam không cam lòng, liền nói ngay: “Đứa bé này không phải là con của Bảo Trân, là con của người khác, Bảo Trân sẽ không đối xử tàn nhẫn như vậy với con mình đâu!”
Mặc dù trong video có thể thấy cảnh Dương Bảo Trân đang bóp cổ đứa trẻ nhưng không nhìn rõ mặt nó nên không thể chắc chắn đứa trẻ đó là Tuấn Vũ, nên bà ta muốn ngụy biện. “Bà tiếp tục nói dối đi!”
Dương Thiên Mạnh giận dữ trừng mắt nhìn Lý Tú Lam, nói: “Thưa quan tòa, tôi có thể làm chứng rằng đứa trẻ trong video là con của Dương Bảo Trân. Vì chuyện này mà tôi phải giành quyền nuôi đứa trẻ. Tôi sợ đứa trẻ do cô ta nuôi nấng sớm muộn cũng sẽ bị ngược đãi đến chết, tôi yêu cầu quan toà giao quyền nuôi dưỡng đứa trẻ cho tôi. “Ông là bị cáo, không có quyền làm chứng!” Lý Tú Lam cả giận nói. Dương Thiên Mạnh cả giận nói: “Tôi có rất nhiều nhân chứng. Nơi xảy ra vụ việc là đại nội, thưa quan toà, bộ trưởng bộ nội vụ cùng với nhân viên trong đại nội có thể làm chứng không?” “Hoàn toàn có thể” Thẩm phán nói.
Dương Thiên Mạnh lập tức bấm số gọi đi. Không bao lâu sau một đám người đã tiến vào toà án. Vừa thấy vậy Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân liền hoảng. Đây đều là những người có mặt lúc ấy. “Nhân chứng, ông có thể chắc chắn rằng đứa trẻ trong video là đứa trẻ trong lòng nguyên cáo không?” Thẩm phán hỏi.
Tổng quản đại nội đi đến trước mặt Dương Bảo Trân nhìn đứa trẻ, nói: “Thưa quan toà, tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng đứa trẻ trong video là đứa trẻ trong lòng nguyên cáo. Khi đó, nguyên cáo đã bóp cổ dã man con mình để bảo toàn tính mạng, bố của nguyên cáo đã liều mạng hét lên bắt cô ta buông tay nhưng cô ta vẫn không buông tay, cho đến khi đứa trẻ không thể cử động được nữa cô ta mới quăng đứa trẻ cho bố mình. Chính bố cô ta đã cứu đứa trẻ, nếu không đứa trẻ đã chết rồi” “Lúc ấy tôi đang ở ngay hiện trường, chính mắt thấy tất cả mọi việc, các đồng nghiệp của tôi cũng đều ở đó, có thể làm chứng, ngài xem, người đứng bên cạnh bố của nguyên cáo trong đoạn video chính là tôi.” “Trong video cũng có thể tìm thấy các đồng nghiệp của tôi.”
Thẩm phán yêu cầu người ta phát lại video một lần nữa và xem lại, xác nhận có những nhân chứng này ở hiện trường, thẩm phán lập tức tuyên án: “Mặc dù nguyên cáo với tư cách là mẹ của đứa trẻ sẽ có quyền nuôi con đầu tiên, nhưng nguyên cáo bản chất rất tàn ác, có xu hướng ngược đãi trẻ em nghiêm trọng. Nguyên cáo đã tự tay giết con mình, là bị cáo đã cứu đứa trẻ. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, để đứa trẻ được lớn lên khỏe mạnh trong tương lai, tòa án ra phán quyết tước quyền nuôi con của nguyên cáo và giao quyền nuôi đứa bé cho bị cáo Dương Thiên Mạnh. “Thật tốt quá!”
Dương Thiên Mạnh xúc động rớt nước mắt, liên tục cảm ơn thẩm phán.
Sau đó, ông chạy đến trước mặt Dương Bảo Trân, đoạt đứa trẻ về, giọng nói lạnh lùng: “Từ hôm nay trở đi, nếu cô muốn thăm con trai thì có thể đến thăm nó, nhưng đừng nghĩ đến việc dắt đứa bé đi, khi nó lớn lên sẽ tự quyết định đi theo ai. “Về phần phí cấp dưỡng nuôi đứa trẻ tôi cũng không cần cô trả, chỉ cần từ hôm nay cô có thể buông tha cho đứa nhỏ, để cho tôi chăm sóc nó lớn lên khỏe mạnh là được.”
Nói xong, Dương Thiên Mạnh đã làm xong thủ tục. Đứa trẻ đưa tới tay khiến ông yên tâm hơn. Sau đó thẩm phán tuyên bố bãi phiên tòa. “Con mẹ nó, hai mẹ con chết tiệt nhà cô tự sinh tự diệt đi, ông đây cũng không mang xe lăn cho hai người nữa!”
Dương Chí Văn tức muốn điên.
Rồi sau đó nhìn về phía Trần Long Vũ sắc mặt đang âm trầm: “Ông chủ, làm sao bây giờ, quyền nuôi dưỡng đứa trẻ bị bọn họ giành mất rồi, sản nghiệp nhà họ Triệu sợ là sẽ không đến tay chúng ta mất”
Trần Long Vũ nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Đúng là đã đánh giá thấp anh rồi, nhưng đây mới chỉ là mở đầu thôi, không có nghĩa là tôi đã thua anh đâu. Chờ bão táp sắp tới đi.”
Dứt lời, Trần Long Vũ giận dữ rời đi. “Trần Hoàng Thiên, có phải đã mang đến phiền toái cho con rồi không?”
Dương Thiên Mạnh lo lắng nói.
Trần Hoàng Thiên lắc đầu cười nói: “Không có việc gì, một người nước ngoài mà thôi, không có gì phải sợ hãi cả. Anh ta muốn chơi thì con sẽ chơi cùng anh ta, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lần trước là do không có chuẩn bị cho nên đứa trẻ mới bị cướp đi, lần này con sẽ gặp chiêu phá chiêu, làm cho anh ta mặt xám mày tro trở về.” “Vậy là tốt rồi.”
Thế này Dương Thiên Mạnh mới yên tâm.
Lúc này, Lý Tú Lam khóc nói: “Thiên Mạnh, cho tôi ít tiền đi, tiền của tôi và Bảo Trân đều bị thằng súc sinh Dương Chí Văn kia chuyển đi rồi. Giờ tôi không còn một xu dính túi. Để được ở lại trong bệnh viện tôi đã phải bán cái vòng ngọc trai đi rồi, van xin ông, tôi van xin ông thương lấy hai mẹ con tôi đi, cho chúng tôi ít tiền tiêu “Một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, nề mặt tình nghĩa vợ chồng chúng ta, nể mặt Bảo Trân là con gái ông, tôi xin ông, Thiên Mạnh, ông cho tôi ít tiền đi, hu hu.