CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

Chương 517: Sóng gió tới gần

Lý Tú Lam khóc lóc thảm thiết.

Vốn tưởng rằng vụ kiện này có thể thắng, sau đó kiếm được ba nghìn tỷ, không nói tới có hy vọng bám lấy gốc đại thụ Trần Long Vũ này mà thăng tiến hay không, ít nhất có ba nghìn tỷ thì hai mẹ con bà ta cũng có thể sống một cuộc sống giàu có.

Vậy mà lại không thể nào ngờ tới mẹ đẻ tranh quyền nuôi con với ông ngoại cũng có thể bị thua kiện.

Đây là điều mà bà ta đã không lường trước.

Mà vụ kiện bị xử thua thì ba nghìn tỷ của Dương Chí Văn cũng mất trắng, nhìn thái độ của Dương Chí Văn là bà ta đã biết rồi, còn về phần Trần Long Vũ, sau khi xem đoạn clip sắc mặt anh ta rất âm trầm, chỉ sợ là cũng không ngờ Dương Bảo Trân lại tàn nhẫn như vậy, chuyện khiến mẹ con bọn họ thất vọng nhất là đã không còn khả năng bám vào Trần Long Vũ nữa.

Sợi dây chuyền ngọc trai dù bán được chút tiền nhưng phải chi tiêu đủ thứ, phí nhờ người ta đưa hai mẹ con bà đến tiệm cầm đồ, phí đưa đi viện, rồi phí mời hộ lý chăm sóc, phí phòng bệnh ở bệnh viện thủ đô rất cao, tiền thuốc cũng đắt dọa người, chỉ có mấy tỷ bạc sao tiêu đủ.

Tính toán như vậy thì chưa chờ đến lúc hai người bọn họ có thể xuống giường đi lại thì mấy tỷ đó đã không còn, đến khi đó họ sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện lưu lạc đầu đường xó chợ.

Rơi vào đường cùng bà ta cũng chỉ có thể không biết xấu hổ đi cầu xin Dương Thiên Mạnh cấp cho ít tiền.

Dương Thiên Mạnh bây giờ đi theo Trần Hoàng Thiên rất sung sướng, có tiền có thể có địa vị, cho nên bà ta cảm thấy chỉ cần Dương Thiên Mạnh mềm lòng cho hai mẹ con bà ta vài chục tỷ bạc cũng là chuyện rất đơn giản.

Nhưng không ngờ Dương Thiên Mạnh lại cả giận nói: “Đảng đời mẹ con hai người bị Dương Chí Văn chuyển hết tiền đi, Dương Chí Văn là cái dạng súc sinh gì hai người không phải không biết, nhưng hai người cứ nhất định phải cùng anh ta chống lại Trần Hoàng Thiên và Ninh Vân, giờ bị Dương Chỉ Văn hại cho thê thảm lại muốn tôi cho hai người tiền sao, không có cửa đâu!” “Tôi sẽ không đưa tiền cho hai người, bởi vì hai người đã gây ra quá nhiều tổn thương cho Trần Hoàng Thiên và Ninh Vân, việc Ninh Vân bị biến thành đầu trọc hai người cũng không thoát được trách nhiệm đâu!” “Tôi không giết hai mẹ con bà đã là tốt tính lắm rồi, lại còn muốn tôi đưa tiền cứu tế hai người à, đừng có mơ. Thái độ của Dương Thiên Mạnh vô cùng quyết liệt. Ông đã hận Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân tới cực điểm!

Nếu không phải do mẹ con hai người ông đã sớm được ôm con của Trần Hoàng Thiên và Ninh Vân, đó mới là đứa bé ông muốn được ôm nhất.

Nhưng Ninh Vân đã bị hai người hai thành ni cô, cũng không biết trong lúc ông ta còn sống có thể ôm đứa trẻ của Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên hay không, cho nên ông không thể nào tha thử, cũng không có khả năng sẽ cứu tế hai mẹ con này.

Cho hai người cũng nếm thử mùi vị tuyệt vọng đi! “Ninh Vân, cho mẹ ít tiền đi, mẹ đã thành người tàn tật rồi, nếu con không cho mẹ tiền mẹ sẽ bị tổng ra khỏi bệnh viện, bị chết đói trên đường đó Ninh Vân à!”

Lý Tú Lam ôm chân Dương Ninh Vân khóc lóc không ngừng.

Hốc mắt Dương Ninh Vân đỏ bừng, lấp lánh những giọt nước mắt, cô nói: “Khi đó Hàn Tử Minh muốn cưỡng bức con, mẹ và Bảo Trân đã giúp anh ta giữ tay chân con lại. Từ lúc đó con đã hoàn toàn thất vọng về mẹ và Bảo Trân rồi. Con đã là một người xuất gia và con cũng không có tiền, mà nếu con có tiền thì cũng sẽ không đưa cho hai người. ”

Nói xong, mắt cô rớt xuống hai hàng lệ.

Những sự kiện trong quá khứ ngay lập tức ùa về trong tâm trí khiến cô có cảm giác chỉ muốn chết ngay lập tức. “Bỏ tay ra!”

Sau khi nghe được những lời của Dương Ninh Vân thì Trần Hoàng Thiên tức giận hất tay Lý Tú Lam ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi vốn muốn giúp hai người, nhưng hai người quá vô sỉ nên một xu tôi cũng sẽ không cho nữa!”

Nói xong, anh đỡ Dương Ninh Vân và Dương Thiên Mạnh cùng rời đi. “Đừng bỏ tôi và Bảo Trân lại mà, mau quay lại, quay lại cho tôi ít tiền đi”

Lý Tú Lam đau khổ hét lên. “Bảo Trân, làm sao bây giờ, hai mẹ con ta phải làm sao bây giờ?”

Bà ta bắt đầu gào khóc. “Con làm sao mà biết phải làm sao bây giờ!”

Dương Bảo Trân khóc nói: “Đều tại mẹ, tại mẹ từng bước kéo con xuống vực sâu, nếu không thì sao lại đến mức này? Dù trước đây con rất ghét Trần Hoàng Thiên nhưng con vẫn yêu quý chị. Chính mẹ đã dạy hư con, làm tổn thương mối quan hệ của con với chị, chỉ cần quan hệ của con với chị vẫn còn duy trì thì làm sao chị lại không quan tâm đến con nữa chứ” “Còn nữa, khi con đính hôn với Phan Tùng Dương vốn dĩ con đã muốn gọi điện cho bố để làm bố vui, mẹ lại nói là người tàn tật như bố sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Phan Dương Đính và gia đình anh ấy, khiến con phải sợ hãi, cuối cùng con chán ghét bố, chính mẹ là thủ phạm đã hủy hoại con!” “Con hận mẹ chết đi được!” Dương Bảo Trân gào khóc.

Lý Tú Lam bị nói cho không dám có thái độ gì.

Đột nhiên, bà ta nhếch miệng cười, nói: “Bảo Trân, mẹ nhớ ra rồi, vừa rồi Dương Chí Văn và Trần Long Vũ nói không giành được sản nghiệp nhà họ Triệu, bọn họ muốn giành quyền nuôi dưỡng Tuấn Vũ chính là vì muốn giành lấy sản nghiệp nhà họ Triệu. “Con là con dâu nhà họ Triệu, đã lĩnh giấy kết hôn đàng hoàng với Triệu Trung Hữu, con nhất định sẽ được hưởng quyền thừa kế của nhà họ Triệu, cho dù không được hưởng quyền thừa kế của nhà họ Triệu thì tài sản của Trung Hữu con cũng phải được hưởng chứ.” “Trung Hữu có ít nhất mấy trăm tỷ gửi ngân hàng, giờ mẹ con ta đi Thần Đỗ nộp đơn yêu cầu tòa án trả cho con tài sản của Trung Hữu và nhà họ Triệu luôn, cho dù không giành được tài sản của nhà họ Triệu, chỉ giành được phần của Trung Hữu thì hai mẹ con chúng ta cũng không cần vì tiền mà phát sầu nữa”

Dương Bảo Trân nghe vậy nhất thời ngừng khóc, nín khóc mỉm cười nói: “Mẹ nói rất đúng, con xem khoản tiền Trung Hữu gửi ngân hàng rồi, tài khoản trên Amazona có tầm hơn chín trăm tỷ, trên thị trường chứng khoán có khoảng hai trăm tỷ, còn có bất động sản gì đó nữa, nếu thu được những thứ này vào tay thì mẹ con chúng ta quả thật có thể áo cơm không lo rồi!” “Ha ha!”

Lý Tú Lam mừng rỡ: “Để mẹ gọi điện thoại cho cậu con, để cậu đến đây đưa hai mẹ con ta đến Thần Đô, cho cậu ấy ít tiền trà nước là được.

Nói xong bà ta lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.

Lúc này trong phòng tổng thống của một khách sạn nào đó. “Con chó ngu ngốc nhà anh làm tôi không dưng đi làm việc vô ích. Nếu không có anh tôi đã sớm giành được sản nghiệp nhà họ Triệu rồi, làm sao lại bị anh đùa giỡn chạy vòng quanh như vậy, nào là chạy đến bệnh viện, nào là đi đến toà án, kết quả phí công vô sức, anh có biết thời giờ của tôi rất quý hay không, anh ít nhất đã làm hại tôi tổn thất ba nghìn tỷ rồi đấy?”

Trần Long Vũ mắng xối xả Dương Chí Văn một hồi rồi còn hung hăng đạp anh ta một cước.

Dương Chí Văn quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ. “Anh trai, thằng cha Trần Hoàng Thiên kia quá đáng giận, hại chúng ta thua kiện, tiếp theo nên trả thù anh ta như thế nào đây?” Trần Khả Di hỏi.

Trần Long Vũ nói: “Xem ra chúng ta phải vận dụng thế lực của dòng họ Rothschild thôi, phải chặt đứt mối liên hệ tài chính của tập đoàn Cửu Đỉnh và Hội sở hoàng gia Entertainment, đồng thời cắt đứt dòng tiền hỗ trợ tài chính mà Hiệp hội Thiên Mạnh và tất cả các gia tộc khác đổ vào cho Trần Hoàng Thiên, như thế thì tập đoàn Cửu Đỉnh và Hội sở hoàng gia Entertainment sẽ bị tê liệt, không thể không bán tài sản để bơm tiền cho dòng tài chính. “Như vậy chúng ta có thể thu mua sản nghiệp của tập đoàn Cửu Đỉnh và Hội sở hoàng gia Entertainment với giá thấp, làm cho hai tập đoàn lớn này xuống dốc trên tay Trần Hoàng Thiên, thậm chí là phá sản”

Nói xong anh ta lấy điện thoại ra bẩm số.

Một giờ sau.

Nhà họ Trần. “Trần Hoàng Thiên, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Bác cả hốt hoảng chạy đến trước mặt Trần Hoàng

Thiên. “Xảy ra chuyện gì ạ?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Bác cả vội la lên: “Sau khi ông cụ qua đời cháu tiếp quản tập đoàn Cửu Đỉnh thì các ngân hàng lớn trên cả nước đã cho chúng ta vay gần trăm nghìn tỷ. Bây giờ các ngân hàng này lại không báo trước mà trực tiếp khấu trừ tiền trong tài khoản để trả nợ, những chi nhánh không đủ khấu trừ thì bị yêu cầu phải thanh toán tất cả các khoản nợ trong vòng ba ngày nữa. ” “Tiền của chúng ta đều được đầu tư vào sản nghiệp, giờ không thể lấy đâu ra tiền mặt ra để trả nợ”

Bác cả vừa nói xong.

Hứa Minh Hiền đã gọi tới cho Trần Hoàng Thiên. “Chủ tịch, toàn bộ số tiền trong tài khoản của Hội sở hoàng gia Entertainment đều đã bị chuyển đến ngân hàng để trả nợ. Ngân hàng ở những nơi đặt các chi nhánh lớn đã gọi điện đến yêu cầu hoàn trả khoản vay trong vòng ba ngày, nếu không chi nhánh đã thế chấp sẽ bị bán đấu giá để tiến hành hoàn lại, tôi nghi ngờ có một thế lực rất mạnh đang phá đám Hội sở hoàng gia Entertainment của chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi