Chương 559: Cậu Dương! Trần Hoàng Thiên đã đánh vào rồi!
Lúc này, trên đường trở về nhà họ Dương, đúng lúc thuận đường, chiếc xe Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân đang đi thì dừng lại ở cổng một bệnh viện. “Thanh Vân, em đợi anh trên xe, anh đi đón chú Lưu và bà Ngô ra ngoài. Trần Hoàng Thiên nói.
Phương Thanh Vân bị rượu đổ khắp người, đầu tóc ướt đẫm, mùi rượu vàng nồng nặc khắp người, thực sự không tiện vào bệnh viện, vì vậy cô ấy gật đầu nói: “Chú Lưu ở phòng bệnh 612, còn bà Ngô làm lao công trong bệnh viện, hỏi thăm các ý tá một chút là có thể tìm được bà Ngô”
Trần Hoàng Thiên lên tiếng đáp, rồi xuống xe đi vào bệnh viện.
Sau khi hỏi thăm, bà Ngô đang làm vệ sinh ở khu phòng bệnh cao cấp trên tầng mười, Trần Hoàng Thiên đi thang máy lên tầng mười, định gọi cho bà Ngô trước, sau đó đi thanh toán hai trăm bốn mươi triệu tiền thuốc còn lại, rồi đến phòng bệnh đưa chú Lưu đi.
Qua tìm hiểu của Phương Thanh Vân, vết thương của chú Lưu đã khá hơn, nhiều lần xin xuất viện, nhưng Phương Thanh Vân lo lắng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nên bảo chú Lưu nằm viện thêm một thời gian nữa.
Dẫu sao cũng suýt nữa đâm trúng tim, mạch máu đều bị tổn thương, phải tịnh dưỡng tốt thì mới yên tâm xuất viên, sợ rằng mạch máu vỡ ra thì không hay mấy.
Nhưng bây giờ Trần Hoàng Thiên đã quay về, cũng không cần lo chủ Lưu sẽ xảy ra chuyện nữa, y thuật của Trần Hoàng Thiên không hề kém cạnh bệnh viện.
Lúc này, ở tầng mười của bệnh viện. “Ồ, đây chẳng phải là bà vú của Trần Hoàng Thiên sao, sao lại lưu lạc đến làm thuê ở bệnh viện rồi?”
Diệp Phùng ôn ấp một cô gái bước ra từ trong một căn phòng bệnh, thấy bà Ngô đang lau sàn, thì cười mỉa mai hỏi.
Bà Ngô liếc sang, thấy Diệp Phùng nhiều lần cùng
Dương Chí Văn đến căn nhà cũ của nhà họ Dương để kiếm tiền, thì biết đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nên muốn tránh đi một chút, định cầm chổi và kéo cái xô đi lối khác, rồi lát nữa quay lại lau.
Loảng đoảng!
Bà Ngô còn chưa đi được vài bước, thì sau lưng có một tiếng động vọng đến, là chiếc thùng đặt ở hành lang để cho người khác nhổ nước bọt đã bị hất tung, cát vương vãi khắp sàn.
Bà Ngô khẽ thở dài, định muốn qua đó thu dọn, thì lúc này có một bác sĩ nghe thấy tiếng động thì chạy ra. “Có chuyện gì vậy?” Bác sĩ hỏi.
Diệp Phùng nói: “Trưởng khoa Lưu, người lao công này không biết để mắt ở đầu, mà đạp đổ mọi thứ, làm cát rơi vãi trên sàn, lại còn dọa chúng tôi một phen, lao công của bệnh viện các ông sao lại rác rưởi như vậy chứ?” “Xin lỗi cậu Diệp”
Trưởng khoa Lưu kiểm tra cho bạn gái của Diệp Phùng xong, thì biết lai lịch của Diệp Phùng, đó chính là người nhà giàu chơi với Dương Chí Văn, rất có thế lực ở Đông Đô, ông ta không dám chọc vào, lập tức quát bà Ngô: “Mắt bà mù rồi à, lối đi rộng thế này mà cũng có thể đạp đổ mấy thứ ở góc tường, bệnh viện còn cần thứ rác rưởi như bà thì có ích lợi gì?”
Bà Ngô chỉ vào Diệp Phùng rồi nhanh chóng giải thích: “Trưởng khoa Lưu, không phải tôi, là cậu ta cố tình đạp đổ đấy”
Lập tức bạn gái của Diệp Phùng thấy không vui, cho bà Ngô một bạt tai, rồi chửi bới: “Tự bà đạp đổ chúng mà còn dám đổ tội cho bạn trai của tôi, có phải bà muốn chết không hả?”
Diệp Phùng chế nhạo nói: “Trưởng khoa Lưu, loại người lao công rác rưởi này, làm sai mà không chịu thừa nhận, còn trách người khác, giữ lại thì có ích gì đâu, không đuổi bà ta đi cho rồi?” “Bây giờ tôi sẽ gọi điện bảo phòng nhân sự đuổi việc bà ta ngay.” Trưởng khoa Lưu móc điện thoại di động ra định bấm số gọi. “Đừng mà trưởng khoa Lưu!”
Bà Ngô lo lắng kêu lên: “Tôi rất cần công việc này, cầu xin trưởng khoa Lưu đừng đuổi việc tôi, là tôi đã đạp đổ đấy, tôi sẽ xin lỗi cậu chủ và cô chủ này”
Nói đến đây, mặt bà ấy hướng về phía Diệp Phùng, rồi dừng lại cúi đầu xuống: “Xin lỗi, xin cậu đừng tính toán với tôi, đừng để trưởng phòng Lưu đuổi việc tôi, xin hãy thương xót tôi.”
Diệp Phùng cười lạnh lùng: “Xin lỗi thì nên quỳ xuống mà xin lỗi chứ?”
Để làm việc, bà Ngô nghiến răng chịu đựng, định quỳ xuống.
Thì đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên. “Bà Ngô, đừng quỳ lạy một kẻ sắp chết!”
Ngay khi lời này được nói ra, thì cơ thể già yếu của bà Ngô run lên. “Cậu ba?”
Nghe giọng nói, bà Ngô có thể nghe ra được đó là Trần Hoàng Thiên, nhưng Trần Hoàng Thiên đã qua đời hơn một tháng trời rồi mà!
Là do tôi nghe nhầm rồi, hay là linh hồn của cậu ba quay về? Nghĩ đến đây, bà ấy bỗng dưng quay lại.
Nhưng thấy hình bóng kéo dài của Trần Hoàng Thiên chạy tới, thì khắp người bà Ngô đã rất kinh ngạc. “Ôi mẹ tôi ơi!”
Diệp Phùng ngồi bệt mỗng xuống đất, như thể nhìn thấy ma, sắc mặt sắp kinh hãi bao nhiêu thì kinh hãi bấy nhiêu, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện hai chân đã mềm nhũn.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên chạy đến bên cạnh bà Ngô, vả cho bạn gái của Diệp Phùng một bạt tai, đập vào tường ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã chết.
Diệp Phùng sợ tới mức vội quỳ xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên, khóc lóc kêu lên: “Trần Hoàng Thiên tha mạng, oan có đầu nợ có chủ, chính Hàn Tử Minh đã giết anh, anh muốn báo thù thì tìm Hàn Tử Minh mà báo thù, chứ anh đừng tìm tôi báo thù!”
Anh ta tưởng đó là ma, dọa cho anh ta toát cả mồ hôi lạnh.
Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Anh xem xem tôi là người hay là ma rồi hẵng nói.”
Diệp Phùng nhìn kỹ lại, thì mới phát hiện Trần Hoàng Thiên có bóng người, điều này càng làm cho anh ta kinh hãi hơn, nước tiểu chảy cả ra, ôm lấy đùi của Trần Hoàng Thiên khóc lóc kêu lên: “Trần Hoàng Thiên, không, anh Trần, tất cả những chuyện này đều do Dương Chí Văn sai khiến, anh ta muốn người nhà của anh sống như chó, tôi chỉ là con chó của Dương Chí Văn thôi, tôi mà không nghe theo lời anh ta thì tôi sẽ thê thảm, cho nên anh đừng giết tôi, anh muốn giết thì đi giết Dương Chí Văn đi, anh ta mới là một trong những kẻ đầu sỏ hại gia đình anh thê thảm như vậy.
Trần Hoàng Thiên hời hợt nói: “Dương Chí Văn, tôi sẽ cho anh ta chết, Chu Tử Hào và Ngụy Nam Phùng đã chết rồi, anh cũng phải xuống dưới bầu bạn với bọn họ luôn”
Diệp Phùng nghe vậy thì lòng dạ sửng sốt, vừa định nói gì đó, thì Trần Hoàng Thiên cho một đá, Diệp Phùng bị đá văng ra ngoài như một quả bóng, ngổn ngang đập vào tường, khi rơi xuống thì đầu bị đập nát. “Chết tiệt! Giết…
Trưởng khoa Lưu đang định nói gì đó, thì Trần Hoàng Thiên đã chém một nhát vào cổ ông ta, chém cho ông ta ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã chết. “Bà Ngô, con về rồi. Trần Hoàng Thiên khế cười nhẹ với bà Ngô.
Bà Ngô đột nhiên chảy nước mắt, sau một hồi khóc lóc kể lể, Trần Hoàng Thiên và bà ấy cùng nhau đi thanh toán số tiền thuốc còn nợ, sau đó đến phòng bệnh của chú Lưu.
Chú Lưu nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, thì cũng mừng rỡ bật khóc, sau một hồi hỏi han nhau, thì chú Lưu được Trần Hoàng Thiên và bà Ngô dìu đi rời khỏi bệnh viện, sau đó lên xe rồi cả nhóm cùng về nhà.
Đưa Phương Thanh Vân, chủ Lưu, bà Ngô đến căn nhà cũ của nhà họ Dương, Trần Hoàng Thiên lái xe tiến về căn biệt thự số một ở Ngọc Long Loan.
Lúc này, căn biệt thự số một ở Ngọc Long Loan, trong một căn phòng ngủ. “Người đẹp, đêm nay thể hiện rất tốt, ông nhỏ tôi đây rất hài lòng.
Dương Chí Văn khoác lấy eo của Mieko, nói với nụ cười đê tiện.
Mieko nói: “Anh đã từng nói, chỉ cần tôi làm anh hài lòng, thì anh sẽ thả tôi về, hơn nữa sẽ không ngược đãi chú Dương, chị Thanh Vân và ông chủ nhỏ, tôi đã rất nhiều lần làm anh hài lòng, khi nào anh mới thả tôi về?”
Dương Chí Văn cười hì hì: “Vì đêm nay cô thể hiện rất là tốt, nên ngày mai tôi sẽ dẫn cô về thăm bọn họ một chuyển, hơn nữa đưa cho bọn họ ba triệu để mua gạo mua rau, chỉ cần sau này cô có thể làm cho tôi hài lòng như đêm nay, mỗi lần như vậy tôi sẽ đưa cho bọn họ một triệu năm trăm nghìn, mỗi tuần một lần, hơn nữa sẽ không lấy đi số tiền này của bọn họ, để bọn họ được ăn ngon một chút.
Mieko kìm nước mắt lại.
Điều mà cô ấy có thể hy sinh, cũng chỉ có bấy nhiêu đó. Dương Chí Văn mặc quần áo vào, ngâm nga một bài hát rồi xuống lầu, ngồi lên chiếc sofa, bẩm điện thoại gọi cho đám người Chu Tử Hào.
Đã gọi cho vài người, mà không có ai bắt máy, khiến anh ta tức giận mà mắng nhiếc: “Mấy tên này, thật là lươn lẹo, ngay cả điện thoại của ông đây cũng không thèm nghe, để xem ngày mai ông xử lý các người thế nào!”
Anh ta vừa nói xong.
Bùm!
Một tiếng động rất lớn.
Dương Chí Văn sợ tới mức bật tung khỏi ghế sô pha, hét ra ngoài phòng khách: “Chết tiệt ai đang làm ồn cái gì thể, làm ầm ầm làm gì vậy hả!”
Đáp lại anh ta là một giọng nói sợ hãi. “Cậu Dương, không hay rồi, có người tự xưng là Trần Hoàng Thiên đã đánh vào rồi!”