CHÀNG RỂ ĐÀO HOA

“Cái gì!”

Nghe thấy vậy, Dương Chí Văn bị dọa cho một phen dựng đứng cả người, vô cùng kinh hãi nói: “Mẹ kiếp nhà cậu đang đùa với ông đây à, Trần Hoàng Thiên đã chết hơn một tháng, cỏ trên mộ sắp cao gần nửa mét rồi, sao có thể tiến sát vào nhà của tôi được chứ!”

Anh ta vẫn không dám tin đây là sự thật!

Nếu đúng là sự thật, thế thì còn gì nữa, ngày này năm sau cỏ trên mộ của bản thân cũng sắp mọc cao đến một mét!

Lúc này, có người chạy vào: “Đúng thật đấy cậu Dương, anh ta tiến vào cửa lớn, tay cầm một thanh kiếm biết tỏa sáng, vệ sĩ mà cậu bỏ số tiền lớn ra thuê về đã bị anh ta giết chết gần hết rồi, chúng ta mau chạy đi thôi, nếu không chạy thì chết chắc!”

Dương Chí Văn nghe vậy, thì sắc mặt tái nhợt đi, cơ thể không khỏi run lên rẩy bẩy, trong nháy mắt mồ hôi đã đổ đầy trán. “Đúng, đúng, đúng, chạy mau, bất kể có phải là anh ta hay không, cho dù là tàn dư của anh ta đánh vào, thì tôi cũng đánh không lại, nên mau chạy đi trước thì hơn.

Nói xong, anh ta hoảng loạn nhìn xung quanh. “Cậu Dương, mau nhảy qua cửa sổ rồi chạy qua cửa sau!” Tên đàn em của anh ta nói.

Dương Chí Văn gật gật đầu, cùng đàn em của anh ta bước vào một căn phòng, định nhảy ra khỏi cửa sổ để trốn thoát, nhưng kết quả vừa trèo lên đến cửa sổ, thì nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đã đánh đến cửa sau như ma. “Mẹ kiếp!”

Nhìn thấy ba bốn tên vệ sĩ bị chém chết, thì Dương Chí Văn bị dọa cho một phen thê thảm. “Làm thế nào đây cậu Dương!” Tên đàn em sắp khóc lóc.

Dương Chí Văn rất nhanh trí: “Mau chui xuống dưới giường núp.”

Nói xong, hai người bọn họ chui xuống dưới giường.

Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên xử lý xong mấy tên vệ sĩ ở bên ngoài, tiến vào phòng khách từ phía chính diện, lướt ánh mắt nhìn nhưng không thấy ai, rồi hét lớn lên: “Mieko, ông chủ về rồi đây, Dương Chí Văn có bên cạnh cô không!”

Anh biết được từ phía Dương Thiên Mạnh, Mieko bị Dương Chí Văn bắt đi chơi, vì vậy anh kết luận rằng có lẽ Mieko cũng ở đây.

Hét lên vài lần.

Mieko từ trên lầu chạy xuống. Khi nhìn rõ đó là Trần Hoàng Thiên, thì Mieko bật khóc huhu: “Cậu chủ, cậu chưa có chết, cậu đã trở lại rồi.”

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, thấy cô ấy mặc đồ ngủ, đầu tóc thì bù xù, nghĩ rằng cô ấy vừa bị tên súc sinh Dương Chí Văn hãm hại, nên anh hỏi: “Dương Chí Văn có ở trên không?”

Mieko lắc đầu: “Ở trên không có, anh ta vừa mới xuống lầu rồi, không biết đã chạy ra ngoài chưa.”

Trần Hoàng Thiên biết rằng với thực lực của anh ta, Dương Chí Văn sẽ không thể nhanh chóng thoát khỏi biệt thự số 1 như vậy được, anh nói: “Đi theo phía sau tôi, chúng ta đi tìm thử xem, dù phải đào lên ba thước thì cũng phải tìm cho ra tên súc sinh đó.” Nói xong, anh chém một nhát kiếm vào chiếc bàn trà trong phòng khách, thấy bên dưới không có ai, rồi bắt đầu lúc soát nhà bếp, phòng ăn.

Hơn nữa cũng dỏng tai lên, nghe ngóng xem ở đâu có tiếng động không. Lúc này, Dương Chí Văn đã đái ra nước tiểu vàng.

Nằm dưới gầm giường, cơ thể run lên như lắp động cơ chạy bằng điện.

Bởi vì anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Trần Hoàng Thiên và Mieko, dù có đào sâu ba thước thì cũng phải tìm cho ra anh ta, nếu như bị tìm ra như vậy, liệu có còn mạng không? “Làm sao đây, cậu Dương?” Tên đàn em sắp khóc lên. Dương Chí Văn đưa một cử chỉ trống không.

Bởi vì anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, dường như sắp tiến vào căn phòng này.

Quả nhiên, Trần Hoàng Thiên đã bước vào, lật tung tủ quần áo, nhưng không tìm thấy Dương Chí Văn. “Cậu chủ xem này, có chất lỏng chảy ra từ dưới gầm giường!” Mieko đột nhiên nói.

Dương Chí Văn nghe xong, thì trong lòng nguội đi. Anh ta biết thế này là xong đời rồi

Quả nhiên như dự đoán.

Nhìn thấy nước tiểu chảy ra từ dưới gầm giường, khoé miệng Trần Hoàng Thiên hơi nhếch lên, nắm chiếc giường hất tung lên, chỉ thấy có hai người đang nằm dưới giường, bỗng chốc một trong số đó chính là Dương Chí Văn!

Dương Chí Văn rụt rè ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đang cầm trong tay một thanh kiếm, đang cúi đầu nhìn mình từ trên cao, thì khắp người anh ta đột nhiên vô cùng đau đớn.

Thật đúng là Trần Hoàng Thiên mà!

Chẳng phải tên tạp chủng này chết rồi sao, sao lại quay về rồi?

Biến mất hơn một tháng trời, chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh anh đã chết rồi sao?

Nếu như anh chưa chết, cũng không xuất hiện đúng hơn một tháng trời, dù cho người nhà có sống như chó sao?

Anh ta không thể hình dung ra được, cảm thấy điều đó không hợp logic cho lắm! “Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao?”

Nghĩ đến đây, anh ta tự tát mình một cái, rất đau rất đau, sau đó lại ngẩng đầu nhìn, Trần Hoàng Thiên vẫn đang đứng nhìn xuống anh ta từ trên cao.

Nhưng anh ta vẫn không tin đây là sự thật, bởi vì nếu đây là sự thật, thì đời này của anh ta đã xong đời rồi.

Thế là, anh ta đẩy đẩy tên đàn em đang run rầy nằm ở một bên: “Cậu đánh tôi, cậu mau đánh tôi, cậu nện một chưởng thật mạnh vào lưng tôi, tôi muốn xác định đây có phải là giấc mơ không!”

Tên đàn em kia cáu kỉnh nói: “Ông đây sắp bị anh hại chết rồi, sớm biết thế thì đã không theo tên khốn như anh rồi!”

Nói xong, anh ta đã nện một chưởng thật mạnh vào lưng Dương Chí Văn. “A!”

Dương Chí Văn đau đớn kêu hét thảm thiết, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn, Trần Hoàng Thiên vẫn đứng ở đó.

“Có phải là mơ không?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Hu hu… Dương Chí Văn kêu khóc lên: “Em rể, cậu chưa chết sao, thật sự tốt quá rồi, tôi biết là cậu phúc lớn mạng lớn sẽ không chết được, quả nhiên cậu chưa chết, cậu vừa quay về, thì nhà họ Dương chúng ta đã có trụ cột rồi, tên súc sinh Hàn Tử Minh kia, muốn tôi giết chết cha vợ cậu, muốn tôi đánh chết con trai cậu và Phương Thanh Vân, nhưng tôi không nhẫn tâm ra tay, tôi muốn giữ lại nòi giống cho cậu, không muốn hại chết con trai cậu, tôi đã nói với Hàn Tử Minh rằng, cứ giết con trai cậu và cha vợ cậu như vậy, thì quá dễ dàng cho họ rồi, phải giữ lại để hành hạ họ mới được, như vậy mới có thể hả cơn giận”

“Hàn Tử Minh ngu ngốc nghe theo ý kiến của tôi, nên mới không để tôi giết cha vợ và con của cậu, muốn tôi hành hạ họ, bề ngoài là tôi hành hạ họ, nhưng cũng không hành hạ tàn nhẫn như vậy, vốn dĩ tôi muốn diễn kịch cho Hàn Tử Minh xem thôi, nhưng lại sợ bị Hàn Tử Minh phát hiện, cho nên tôi mới có ý hành họ một chút, chỉ hành hạ một chút nhỏ vậy thôi, nói chung còn tốt hơn là chết, cậu nói có đúng không em rể?”

Anh ta tỏ ra vẻ một tên súc sinh vô hại, nhìn Trần Hoàng Thiên với vẻ trông mong đáng thương, như thể mọi thứ thực sự như những gì anh ta nói vậy. “Bịa, anh tiếp tục bịa đi, tôi đang nghe đây” Trần Hoàng Thiên nói. “Tôi không có bịa đâu em rể.”

Dương Chí Văn quỳ xuống, ôm lấy chân của Trần Hoàng Thiên nói tiếp: “Trong những năm tháng gian khổ không một đồng xu dính túi, vừa rãnh rỗi một cái, là tôi liền tự soi gương nghĩ về lỗi lầm của mình, nghĩ đến việc nếu như trước đây tôi không đối xử với em gái tôi và em rể tôi như vậy, thì bây giờ nhất định tôi rất phóng khoáng rồi, đã có tiền tiêu không hết rồi?”

“Suy đi nghĩ lại, đã mấy lần tôi muốn bật khóc, tôi rất muốn quay về lúc trước, không đi làm việc tốt với mọi người, mà lại ôm chặt đùi của cậu, nhờ cậu dẫn tôi bay lên, cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ dẫn tôi bay lên cao.”

“Vì vậy, sau khi trở lại, họ đều nói rằng cậu đã chết rồi, tôi thì nghĩ cậu xảy ra tai nạn xe cũng không chết được, ông cha vợ của cậu chết rồi thì cũng sống lại được, một ngày nào đó nhất định cậu sẽ quay về.” “Cho nên tôi luôn một lòng với cậu, vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ông cha vợ và con của cậu mà em rể, nếu như không có tôi âm thầm giúp đỡ, thì họ đã chết từ lâu rồi em re!”

“Hu hu hu… Xin cậu nhất định phải tin tôi, nhất định đừng nghi ngờ tôi mà em rể!” Nói đến đây, anh ta vừa chảy nước mũi vừa khóc lóc, vẻ mặt trông rất uất ức.

Nhưng không ngờ, Trần Hoàng Thiên lại đá văng ra, đạp anh ta vào tường, rồi ngã xuống choáng váng cả đầu óc. “Anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói nhảm của anh sao? Vừa từ châu Phi trở về thì đã chạy tới căn nhà cũ của nhà họ Dương, một phát bắn hạ ông nội của anh, mẹ kiếp nhà anh thế này mà gọi là một lòng với tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi