CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 184

“Chị đây muốn đến xem anh bị người ta bắt nạt sỉ nhục thế nào. Anh dám từ chối làm việc cho tôi, anh lại phải nhận lấy kết cục đáng thương này!”

Lâm Tinh Vũ cười mà không nói gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe BMWs màu nâu lái tới. Ngũ Chính ngồi trên ghế lái chở cả nhà Trương Uyển Du tới.

Trương Uyển Du và Trương Minh Viễn vẫn ngồi trên xe, Lư Ngọc Trân sốt ruột xuống xe, chạy tới trút những lời mắng nhiếc lên Lâm Tinh Vũ.

“Lâm Tinh Vũ, mấy ngày nay cậu trốn ở đâu, thậm chí còn không dám tới công ty đi làm? Tôi nghe nói cậu còn đánh Vương Tử Văn, đúng là muốn chết rồi!” Lư Ngọc Trân cười lạnh với vẻ như đã sớm đoán được: “May là tôi đoán được, đuổi sao chổi cậu ra khỏi nhà trước, nếu không cũng chẳng biết sẽ bị cậu hại cho thê thảm thế nào đâu!”

Lư Ngọc Trân nói xong, híp mắt lại quan sát Vương Hồng Lăng, cái mũi hít hít, lộ ra vẻ mặt hóa ra là vậy.

“Lần trước cậu ra ngoài lăng nhăng với người phụ nữ này à? Cậu đúng là to gan đấy! Cậu còn dám dẫn theo người phụ nữ này tới nhà tổ của nhà họ Trương?” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ mặt xem thường: “Đúng là không biết xấu hổ nữa rồi! Sau này không có Uyển Du cất nhắc cậu, cậu cũng chẳng còn cơ hội vơ vét tiền của ở công ty nữa! Tôi thấy cũng chỉ có loại người đê tiện lẳng lơ này còn có thể đi theo cậu thôi!”

“Bà nói gì?” Vương Hồng Lăng nheo đôi mắt phượng lại, giận dữ hỏi, cô ta bị lời nói của Lư Ngọc Trân kích thích tới mức mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Tôi nói gì à?” Lư Ngọc Trân cười lạnh, quan sát Vương Hồng Lăng với vẻ xem thường: “Tôi thấy cô cũng hơi xinh đẹp đấy? Sao cô lại không biết xấu hổ mà đi dụ dỗ người đàn ông đã có vợ chứ? Cô cũng không chọn người tốt một chút, lại đi dụ dỗ kẻ vô dụng, thích ăn bám phụ nữ như Lâm Tinh Vũ?”

“Tôi nói cho cô biết, em gái à, Lâm Tinh Vũ ăn bám Uyển Du nhà chúng tôi, sẽ bị tôi lập tức đuổi ra khỏi nhà họ Trương. Cô đừng tưởng cậu ta vẫn là người nhà họ Trương chúng tôi, có thể có ít tiền. Hơn nữa, cậu ta còn đắc tội cậu chủ nhà họ Vương, cô đi theo cậu ta thì sớm muộn gì cũng sẽ phải ra sống ngoài đầu đường xó chợ thôi!” Lư Ngọc Trân cười lạnh nói: “Lâm Tinh Vũ, cậu cũng đừng hy vọng sau này còn có thể lấy danh nghĩa nhà họ Trương ra ngoài lừa phụ nữ. Tôi thấy cậu vẫn rất giỏi lừa phụ nữ đấy.”

Lâm Tinh Vũ lắc đầu không nói gì. Lư Ngọc Trân quá giỏi khóc lóc om sòm.

Nếu bà ta biết Vương Hồng Lăng chính là cô cả nhà họ Vương tiếng tăm lừng lẫy, với tính cách coi trọng đồng tiền và thế lực của bà ta, sợ là bây giờ đã tàn nhẫn tự vả miệng mình rồi.

“Bà!” Vương Hồng Lăng tức giận tới đỏ cả mặt, vốn còn giơ tay định tát lại hừ lạnh một tiếng, xông lên đẩy Lư Ngọc Trân một cái.

“Ối!”

Lư Ngọc Trân nhân cơ hội giả vờ ngã xuống đất, vẻ mặt đầy phẫn nộ và hung ác nhìn Lâm Tinh Vũ và Vương Hồng Lăng, lại nằm lỳ dưới đất la to.

“Ôi! Không được rồi! Lâm Tinh Vũ đồ ăn cháo đá bát, không có lương tâm kia, cậu lại dám bảo con đĩ lẳng lơ này tới đánh tôi à? Ba Uyển Du, con gái à! Các người mau đến xem đi, cậu ta muốn làm phản rồi!”

Trương Minh Viễn nhìn thấy vợ ngã xuống đất thì vội vàng xuống xe, nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

“Lâm Tinh Vũ, cậu làm gì vậy? Uổng công nhà chúng tôi nuôi cậu mấy năm qua, không ngờ cậu lại bảo người phụ nữ mình lăng nhang bên ngoài đánh mẹ vợ cậu!” Trương Minh Viễn vô cùng tức giận nói.

Sắc mặt Trương Uyển Du cũng thật sự không dễ nhìn, đi tới đỡ Lư Ngọc Trân: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Đừng đỡ mẹ!” Lư Ngọc Trân nói đầy không tình nguyện: “Con gái, con thấy không? Lâm Tinh Vũ mà con tin tưởng là dạng người thế nào chứ? Cậu ta thậm chí còn dám đánh cả mẹ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi