CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 185

“Con gái, hôm nay con phải tỏ thái độ, chấp nhận đuổi Lâm Tinh Vũ ra khỏi nhà chúng ta.” Lư Ngọc Trân hung hăng nói: “Bằng không, hôm nay mẹ sẽ không đứng dậy!”

“Mẹ đứng lên đi, mẹ làm vậy để người ta nhìn thấy sẽ không hay lắm đâu.” Vẻ mặt Trương Uyển Du khó xử, không ngờ mẹ mượn chuyện này để nói về chuyện của mình: “Việc nào ra việc ấy, chuyện này không liên quan tới chuyện mẹ nói.”

“Có gì không hay chứ? Mẹ muốn để cho tất cả người nhà họ Trương xem Lâm Tinh Vũ là dạng người ăn cháo đá bát thế nào! Để cho người ta biết cậu ta có nên cút ra khỏi nhà chúng ta không!” Lư Ngọc Trân hừ lạnh nói: “Sao còn không liên quan? Con gái à, con còn không nhìn ra được Lâm Tinh Vũ là người thế nào à?”

Vẻ mặt Trương Uyển Du rất khó xử, đỡ Lư Ngọc Trân dậy và khuyên: “Mẹ, mẹ cũng đâu có sao, chúng ta vào nhà tổ trước đã.”

“Mẹ không sao gì chứ? Mẹ ngã đau tay! Đau lưng! Bây giờ con bảo Lâm Tinh Vũ tát người phụ nữ này một cái, bắt cô ta phải xin lỗi mẹ!” Lư Ngọc Trân hừ lạnh nói.

Bà ta lại lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tinh Vũ, ra vẻ ta đây nói: “Lâm Tinh Vũ, cậu nghe rõ chưa? Chẳng phải cậu nói cậu không làm gì sai sao? Vậy cậu làm theo lời tôi nói, tát người phụ nữ này một cái, bảo cô ta xin lỗi tôi!”

“Muốn tôi xin lỗi bà à? Đánh tôi à? Nếu không phải nể mặt Lâm Tinh Vũ, tôi đã tát mấy cái cho mặt bà sưng lên từ lâu rồi!” Vương Hồng Lăng tức giận nói. Cô ta đường đường là cô cả nhà họ Vương, đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy chứ?

“Ồ? Con có nghe thấy không, đây chính là bộ mặt thật của Lâm Tinh Vũ đấy. Cậu ta cố ý dẫn người phụ nữ này tới chọc giận chúng ta! Thế này còn chịu được sao?” Lư Ngọc Trân kêu lên: “Cả con đường này đều là hàng xóm láng giềng của nhà tổ nhà họ Trương chúng ta.

Minh Viễn, ông mau đi gọi hàng xóm ra đây, dạy cho người phụ nữ hoang dã này một trận!”

“Được, tôi đi gọi hàng xóm qua ngay đây!” Trương Minh Viễn tức giận nói.

Trương Uyển Du ngăn Trương Minh Viễn lại, gương mặt cực kỳ khó xử, thở dài và nghiêm mặt nói: “Ôi… Ba, mẹ, ba mẹ đừng đùa nữa. Ba mẹ không biết cô đây và Lâm Tinh Vũ có quan hệ thế nào, vừa gặp đã không phân biệt tốt xấu mà mắng như vậy, cho dù là ai cũng sẽ tức giận thôi.”

Cô trước sau vẫn tin tưởng Lâm Tinh Vũ không có quan hệ quá thân thiết với người phụ nữ mặc áo khoác đỏ này.

Cô ở trên xe cũng nghe được, những lời mẹ nói thật sự rất quá đáng, đặc biệt là đối với một cô gái trẻ.

Đổi lại là cô, chắc chắn cũng sẽ tức giận đẩy một cái.

“Con còn hỏi bọn họ có quan hệ thế nào à? Rất rõ ràng đây chính là một đôi nam nữ chó!” Lư Ngọc Trân nói chuyện không hề nể mặt: “Con gái, sao con lại ngu như vậy? Đã đến lúc này mà con vẫn cảm thấy Lâm Tinh Vũ đáng tin à?”

“Người đàn bà chanh chua này, bà còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ tát chết bà!” Mặt Vương Hồng Lăng đỏ bừng, tức giận giậm chân.

Lúc này, A Lục và A Thất đều xông tới, nhìn Lư Ngọc Trân với vẻ mặt lạnh lùng, nắm đấm siết chặt phát ra những tiếng răng rắc.

Lư Ngọc Trân nhìn hai người đàn ông xa lạ xông tới, vẻ mặt căng thẳng, rõ ràng đã bị tư thế của A Lục và A Thất dọa cho sợ rồi.

“Giỏi lắm! Lâm Tinh Vũ cậu còn mời côn đồ tới đây, đúng là quá lắm rồi. Chờ lát nữa xử lý xong chuyện này, tôi sẽ bảo cô hai của Uyển Du trút giận cho tôi!” Lư Ngọc Trân không phục nói, tức giận kéo Trương Uyển Du vào nhà tổ của nhà họ Trương.

Trương Minh Viễn cũng lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Tôi đúng là đã nhìn nhầm cậu rồi, đồ ăn cháo đá bát! Sau này cậu ở bên ngoài một mình hãy tự cầu phúc cho mình đi!”

Người nhà Trương Uyển Du đều đi vào nhà tổ của nhà họ Trương.

Mặt Vương Hồng Lăng đỏ bừng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm Tinh Vũ lại cảm giác tức muốn nổ phổi. Sao anh còn có thể ngồi đó được?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi