CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 32

Trương Tuyết Nhàn cũng bày ra dáng vẻ vô cùng tự tin: “Tổng giám đốc Ngô, tôi cũng sẽ nghiên cứu dự án trang sức đá quý này, tự mình thiết kế sản phẩm để tham gia hội triển lãm. Đến khi hội triển lãm đối ngoại bắt đầu thì ngài sẽ biết ai mới là nhà thiết kế trang sức đá quý giỏi nhất công ty.”

Ngô Dương cười mà như không cười, anh ta không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Mọi người trở về làm việc đi.”

Nói xong anh ta cũng quay người về văn phòng.

Trương Uyển Du âm thầm siết chặt nắm đấm lại, nghĩ thầm lần này tổng giám đốc Ngô đã cho mình một cơ hội như vậy thì bản thân nhất định phải nắm cho thật chắc, hội triển lãm trang sức đá quý lần này tuyệt đối không thể thua Trương Tuyết Nhàn được.

“Ha. Trương Uyển Du, đừng tưởng tổng giám đốc Ngô khen cô là cô có thể bay thẳng lên trời xanh.” Trương Tuyết Nhàn cười lạnh nói: “Đến lúc đó cô sẽ ngã đau lắm đấy, đem trình độ rác rưởi của mình phơi bày ở trước mắt mọi người để làm trò cười cho thiên hạ. Tôi sẽ cho cô biết cái gì mới là chuyên nghiệp chân chính.”

“Cũng đừng nghĩ rằng sau này có thể ngồi lên đầu tôi. Cô chỉ là một tổng giám thiết kế tạm thời mà thôi, bộ phận thiết kế của công ty không đến lượt cô làm chủ đâu.” Trương Tuyết Nhàn nói với giọng lạnh lùng, vô cùng tự tin vào trình độ thiết kế của mình.

Một người trước giờ chưa từng có kinh nghiệm thiết kế trang sức đá quý như Trương Uyển Du sao có thể sánh bằng cô ta được?

“Tôi nhất định sẽ không thua cô.” Trương Uyển Du cắn môi nói.

“Vậy thì cứ chờ xem.” Trương Tuyết Nhàn cười lạnh.

Tôn Kiên cũng cười lạnh, nói: “Đừng so đo với hai con ếch ngồi đáy giếng đó. Nhìn bộ dạng nghèo túng của bọn họ thì có khi đá quý tròn méo thế nào còn chưa được thấy nữa, vậy mà còn muốn thiết kế ra trang sức đá quý đẳng cấp bạc tỷ à? Ha ha, đừng có chọc cười người ta.”

Nói đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Tôn Kiên dán chặt vào Lâm Tinh Vũ, uy hiếp nói: “Còn nữa, Lâm Tinh Vũ à, anh dám bỏ ngoài tai lời tôi nói lúc trước. Tôi sẽ tặng anh một bài học cả đời khó quên!”

Lâm Tinh Vũ không để ý đến Tôn Kiên, anh xoay người rời đi cùng Trương Uyển Du.

“Đúng là thứ không biết trời cao đất dày!” Tôn Kiên nhìn bóng lưng của Lâm Tinh Vũ, sắc mặt âm lạnh.

Trên hành lang, Lâm Tinh Vũ nhìn biểu cảm có hơi sầu lo của Trương Uyển Du, khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nhiều làm gì, em chỉ cần chuyên tâm hoàn thành tác phẩm của mình là được.”

Trương Uyển Du nghiêm túc gật đầu, hai người cùng vào thang máy đi xuống, rời khỏi toà nhà Bảo Đỉnh.

. . .

Về đến nhà.

Hai ông bà nhà họ Trương đã nhận được tin mừng qua điện thoại từ sớm rồi, sau khi vui vẻ xong, Lư Ngọc Trân hiếm khi đích thân xuống bếp chuẩn bị cơm nước sẵn sàng.

“Hôm nay con gái thăng chức thành tổng giám thiết kế của tập đoàn, còn phụ trách một dự án đá quý đẳng cấp bạc tỷ nữa chứ, nhà chúng ta phải ăn một bữa chúc mừng mới được.” Trên bàn cơm, Lư Ngọc Trân vui mừng mà nói, tự mình khui một chai rượu vang.

“Hiện tại chỉ mới là tổng giám tạm thời thôi, phải đợi đến khi giành được hạng nhất trong hội triển lãm của tập đoàn mới được bổ nhiệm chính thức.” Trương Uyển Du nói rất nghiêm túc.

“Gì mà tổng giám tạm thời, được tổng giám đốc Ngô coi trọng, không lẽ còn sợ Trương Tuyết Nhàn kia áp bức con sao? Lần này nhà chúng ta coi như là được nở mày nở mặt rồi, chậc chậc, tổng giám thiết kế của tập đoàn, Trương Tuyết Nhàn còn là cấp dưới của con gái mẹ nữa chứ.” Lư Ngọc Trân nói chuyện rất vui vẻ.

Vẻ mặt của Trương Minh Viễn cũng rất vui mừng, thần sắc nghiêm mặt nói: “Uyển Du, xem ra tổng giám đốc Ngô mới nhậm chức kia không coi trọng lý lịch lắm mà chỉ đề bạt người có năng lực, lần này là một cơ hội tốt, con phải nắm cho chắc, hoàn thành cho tốt tác phẩm lần này. Nhà chúng ta không có thế lực gì ở trong tập đoàn cả, sau này làm việc cũng phải chú ý khép nép.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi