CHÀNG RỂ QUYỀN QUÝ

CHƯƠNG 33

“Con biết rồi.” Trương Uyển Du gật đầu nói.

“Nhưng mà tôi nghe nói Lâm Tinh Vũ cậu lại đắc tội ai ở công ty rồi à? Tôn Kiên nhà họ Tôn kia nói muốn cho cậu đẹp mặt.” Nói đến đây Lư Ngọc Trân nhíu mày lại, nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ rất không hài lòng: “Cậu đã không tài cán gì mà suốt ngày chỉ biết chọc vào thị phi.

Uyển Du đúng là không nên dẫn cậu đến công ty mà!”

“Vả lại, con gái này.” Lư Ngọc Trân khuyên nhủ với vẻ bất mãn: “Nghe nói con để Lâm Tinh Vũ làm trợ lý của con nữa sao? Thế không phải là làm loạn sao? Nó chẳng hiểu gì, trừ gây thêm phiền phức thì có làm được gì đâu? Nghe mẹ khuyên một câu, về công ty sắp xếp người lại đi, Lâm Tinh Vũ tuyệt đối không thể làm trợ lý cho con đâu.”

“Mẹ à, lần này con được tổng giám đốc Ngô khen ngợi, trong đó cũng có công của Lâm Tinh Vũ đấy.” Trương Uyển Du nói: “Chuyện công việc, mẹ đừng lao tâm nữa.”

“Được rồi, vậy tạm thời cứ để nó làm vậy.” Lư Ngọc Trân chau mày đồng ý, vẻ mặt vẫn không mấy hài lòng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Lâm Tinh Vũ, cậu đừng kéo thêm phiền phức đến cho nhà chúng tôi đấy. Đến công ty với Uyển Du cũng đừng cản trở nó làm việc. Nếu không tôi cho cậu biết tay!”

Lúc này, Trương Minh Viễn sờ lấy hộp thuốc lá trống không, mở miệng nói: “Lâm Tinh Vũ, xuống dưới mua giúp tôi gói thuốc lá.”

Lâm Tinh Vũ gật đầu rồi đứng dậy xuống lầu.

Hai năm nay, anh nghe Lư Ngọc Trân lải nhải thành quen rồi nên cũng không để ý lắm.

Sau khi mua được hai hộp thuốc lá ở quầy tạp hóa trước cổng khu chung cư, Lâm Tinh Vũ đang định trở về.

Két!

Một chiếc xe Toyota màu đen bá đạo bỗng chặn lại trước người anh.

“Mày là Lâm Tinh Vũ?”

“Không sai, là thằng vô dụng ấy đó, bên trên đã căn dặn rồi, mau đưa đi đi.”

Bỗng nhiên có hai tên đô con bước từ trong xe xuống, nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ thú vị.

“Các anh tìm tôi?” Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày lại.

“Mày đoán đúng rồi.”

Một tên đô con nở nụ cười âm lãnh, bỗng nhiên giơ tay vung một nắm đấm về phía mặt Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ lập tức lách người đi, né khỏi cú đấm này.

Hai tên này ra tay vừa mạnh vừa nhanh, rõ ràng là những tay đấm đã được huấn luyện chuyên môn.

“Phản xạ khá nhanh đấy.” Tên đô con kia đấm hụt, biểu cảm có chút kinh ngạc.

“Vậy để ông phế đôi chân này của mày vậy!”

Biểu cảm hai tên đô con trở nên hung tợn, cùng ra tay một lúc, đồng thời tung cước nhắm vào xương đầu gối của Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ né sang một bên, cùng lúc anh tung hai cú đá nhanh như chớp, mang theo cả tiếng gió rít, phút chốc đã nện thẳng lên sống lưng của hai tên đô con kia.

Bịch ! Bịch!

Hai tên đô con bị đá văng ra hơn vài mét, đồng loạt ngã rầm xuống đất, còn hộc máu ngay tại chỗ, nhìn Lâm Tinh Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ khủng hoảng cực độ.

Bọn họ thật sự không tài nào tin được, Lâm Tinh Vũ chỉ tùy tiện nhấc hai chân lên đã khiến bọn họ suýt nữa tàn phế rồi.

Bản lĩnh đáng gờm như vậy, nào giống với tên vô dụng trong lời đồn chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi