CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng nhìn thấy dáng vẻ Cố Minh Tuyết nức nở, liền vòng tay ôm lấy cô dỗ dành. Trong lòng anh, cô luôn là đứa em gái bé bỏng ngày nào. Anh biết trạng thái cảm xúc hiện tại của cô vô cùng bất ổn, liên tục dịu dàng dỗ dành.

“Minh Tuyết, muốn thì cứ khóc. Khóc xong sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Cố Minh Tuyết vùi đầu vào lồng ngực Triệu Hùng, khóc đến thiên hôn địa ám. Anh rút khăn giấy trên bàn ra, đưa cho cô.

“Minh Tuyết, chùi mặt đi nào!”

“Triệu Hùng, anh nán lại thêm chút nữa đi, em có lời muốn nói với anh. Mà trước tiên để em đi tắm, dặm lại phấn trang điểm cái đã! Lỡ người khác nhìn thấy lại khó xử.”

Cố Minh Tuyết rời khỏi cái ôm của Triệu Hùng vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nói. Triệu Hùng gật đầu, cô vừa rời đi anh liền châm thuốc rít một hơi. Triệu Hùng không hề ngờ nhà họ Cố lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Làn khói lượn lờ trước mặt khiến tâm tình anh càng thêm nặng nề.

Thời điểm này, quả thật anh không muốn đẩy Cố Minh Tuyết đi. Nhưng hiện tại nhà họ Cố đã loạn thành một đoàn, anh không thể ích kỉ tiếp tục giữ cô ở bên cạnh như vậy. Dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan, Triệu Hùng vẫn đưa ra quyết định để Cố Minh Tuyết quay về dự đám tang.

Tiếng cửa mở đánh gãy những suy tư đang lờn vờn trong lòng Triệu Hùng. Tuy rằng không còn nhìn ra dáng vẻ khóc lóc thương tâm của cô nhưng giữa hàng chân mày Cố Minh Tuyết vẫn lộ ra nét ưu buồn. Chờ cô ngồi xuống, Triệu Hùng mới chậm rãi mở lời.

“Minh Tuyết, ông cụ Cố vào thời điểm còn sống đối xử với em vô cùng tốt, em vẫn nên quay về dự đám tang đi. Chuyện ở đây em không cần lo lắng, anh sẽ có biện pháp đối phó với đám người nhà họ Triệu.”

“Triệu Hùng! Anh chỉ biết một, chứ không biết hai!”

“Minh Tuyết, lời này của em rốt cuộc có ý gì?””

“Bố em gọi điện nói rằng sau khi ông chết thì mọi người trong nhà đều bắt đầu ra tay tranh đoạt tài sản, hiện tại nhà họ Cố đã loạn tùng phèo lên cả rồi. Đây chính là nguyên nhân khiến em không muốn trở về.”

Người đứng đầu qua đời, họ hàng thân thích bắt đầu tranh đoạt tài sản là chuyện thường tình. Rất nhiều người ban đầu tỏ ra hòa thuận với nhau nhưng chỉ cần động đến lợi ích liền trở mặt không nhận thân thích ngay. Gia tộc họ Cố cũng chẳng hề ngoại lệ, Triệu Hùng nghĩ vậy, dụi tắt điếu thuốc trên tay, an ủi cô.

“Minh Tuyết, mặc kệ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì ông cụ Cố vẫn là người thương em nhất! Em vẫn nên quay về nhìn mặt ông lần cuối đi, mọi chuyện ở đây không cần em lo lắng đâu. Xử lý tốt chuyện nhà mình đi đã!”

“Hơn nữa, nhà họ Cố tranh đoạt gia sản, em không cần tham dự vào. Đã có di chúc, em nhận phần thuộc về mình là được. Chuyện này, phải chờ bố em ra mặt rồi.”

“Triệu Hùng, anh biết tính tình các chú các bác em như thế nào mà. Bố em hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ!”

“Dù thế nào đi nữa, em vẫn nên quay về nhìn ông một lần!”

“Nhưng anh ở đây…”

“Yên tâm! Anh không phải loại người dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu.”

Cố Minh Tuyết nghe Triệu Hùng cam đoan, bấy giờ mới thả lòng gật đầu.

“Vậy đợi em xử lý xong chuyện tang lễ của ông, lập tức trở về ngay.”

“Đi thôi! Cần anh giúp em đặt vé máy bay chứ?”

“Không cần, cứ để em. Ngày mai, anh chỉ cần tiễn em là được.”

Triệu Hùng khẽ xoa vai Cố Minh Tuyết, dịu dàng gật đầu. Trưa ngày hôm sau, thời điểm hai người dùng cơm xong, Triệu Hùng dành thời gian tiếp tục an ủi Cố Minh Tuyết, thấy tâm trạng cô dần trở nên tốt hơn mới rời khỏi tập đoàn Nhật Hạ, sau đó lái xe đến trường Lý Diệu Linh để đón cô.

Triệu Hùng vừa dừng xe liền thấy Lưu Hải Yến bước xuống từ chiếc xe màu lam nhạt đậu ngay ven đường đối diện, rảo bước về phía anh. Triệu Hùng nhướn mày, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô sẽ xuất hiện ở đây. Người phụ nữ này muốn gây chuyện với Lý Diệu Linh sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lưu Hải Yến ngoại trừ thoắt ẩn thoắt hiện làm ra mấy việc kì quái bên ngoài thì chưa từng động chạm gì đến anh cả.

Hôm nay, Lưu Hải Yến ăn mặc vô cùng thời thượng. Quần áo từ trên xuống dưới đều phủ màu đen tuyền, chất liệu làm từ da, đôi môi đỏ mọng, nhìn đầy quyến rũ. Cô khẽ cúi người, gõ vào kính xe của Triệu Hùng. Anh trực tiếp lên tiếng.

“Cửa xe không khóa, lên đi.”

“Sao giờ này anh mới đến?”

Lưu Hải Yên lộ ra nụ cười xinh đẹp, tự nhiên ngồi vào vị trí phó lái. Cô nhìn chằm chằm Triệu Hùng, mềm giọng hỏi. Anh cau mày nhìn cô.

“Tôi đến hay không thì liên quan gì tới cô?”

Lưu Hải Yến dường như đã quen thuộc với thái độ xa cách của Triệu Hùng, đôi môi đỏ mọng yêu kiều mấp máy.

“Thái độ của anh giống như đang nhằm vào tôi vậy.”

“Hành động của cô như thế này chưa đủ để tôi nghi ngờ à?”

“Triệu Hùng, tôi chỉ tới Hải Phòng du lịch thôi mà. Anh không cần phải làm quá lên như vậy chứ?”

“Du lịch? Lưu Hải Yến, mục đích cô đến đây để làm gì, trong lòng cô rõ ràng nhất.”

“Triệu Hùng, thái độ này của anh khiến tôi vô cùng thất vọng! Anh sẽ phải hối hận!”

Lưu Hải Yến nhìn dáng vẻ Triệu Hùng trào phúng mình, tức giận cười gằn, trực tiếp đẩy cửa xe rời đi. Hai người nói vài câu liền không hợp ý, cô đương nhiên không muốn tiếp tục ở nơi này, tự khiến mình thêm bẽ mặt.

Vốn dĩ Lưu Hải Yến tìm Triệu Hùng là để nói cho đối phương nghe vài chuyện. Nhưng đối diện với thái độ lạnh nhạt công kích như vậy, tâm tình tốt đẹp hoàn toàn biến mất. Cô quay về xe, nhanh chóng khởi động, giẫm chân ga khuất dạng.

Người phụ nữ tên Lưu Hải Yến này mang đến cho Triệu Hùng cảm giác quá mức bí ẩn. Anh không muốn cùng người thuộc Am Cẩm dính líu tới nhau, cho dù Lưu Hải Yến là người tốt đi chăng nữa!

Ở bên ngoài đợi khoảng mười ăm phút hơn, Lý Diệu Linh và Xa Gia Mỹ nói cười rôm rả, xuất hiện trong tầm mắt anh. Nhìn thấy Triệu Hùng đang đứng tựa vào cửa xe, cô liền vui vẻ chạy tới, vui vẻ nở nụ cười.

“Anh rể!”

“Lên xe nào.”

Triệu Hùng gảy tàn thuốc, sau đó dùng chân dập tắt điếu thuốc. Lý Diệu Linh quay sang vẫy tay tạm biệt bạn mình, nhanh chóng lên xe dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

“Gia Mỹ, Mẫn Nhi, mình về trước đây!”

Mọi người trong trường đều biết anh rể Lý Diệu Linh không còn là tên phế vật vô dụng ngày nào nữa, người đàn ông này hiện tại đã trở thành hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng. Ngoài ra, đối phương còn nắm cổ phần của tập đoàn Hùng Quang. Đây chính là loại tin tức vô cùng giá trị!

Chẳng ai ngờ, từ người đàn ông bị vô vàn người phỉ nhổ, xem nhẹ ấy vậy mà hiện tại lại trở thành người đứng đầu thành phố Hải Phòng. Thậm chí Triệu Hùng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi! Quả nhiên tuổi trẻ tài cao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi