CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng thấy thời gian còn sớm liền chở Lý Diệu Linh đến công ty mỹ phẩm dưỡng da Thiên Mỹ của vợ mình. Bởi vì lần họp báo ở khách sạn Xuân Nghĩa, Tiêu Thanh Minh và Vương Hiểu đều chứng minh được công dụng sản phẩm lẫn thuốc nên hiện tại, đơn đặt hàng của công ty dày đặc giống như bông tuyết đầu đông vậy, bận bịu đến mức không thể nghỉ ngơi lấy vài giây.

Lý Thanh Tình đang cùng Bạch Hồng Liên bàn bạc về kế hoạch phát triển, chuẩn bị thông qua quyền cấp sản phẩm để khống chế số lượng tiêu thụ cùng quy trình tính toán. Bằng không, thị trường sẽ trở nên nhiễu loạn. Bạch Hồng Liên đề xuất cho Lý Thanh Tịnh vài phương pháp hiệu quả, sau khi xem qua, cô vô cùng hài lòng. Có cánh tay phải đắc lực như thế này, gánh nặng công việc thật sự giảm bớt không ít.

Cộc! Cộc! Cộc!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Bạch Hồng Liên nghiêm giọng lên tiếng.

“Vào đi.”

“Chị Hồng Liên.”

“Ơ, Diệu Linh tới rồi à?””

Lý Diệu Linh đẩy cửa bước vào, toe toét cười. Bạch Hồng Liên vừa nhìn thấy cô bé liền đứng dậy, thanh âm vui vẻ. Bấy giờ Triệu Hùng chậm rãi xuất hiện ở phía sau, cô vội vàng cúi chào.

“Anh Triệu Hùng!”

Triệu Hùng gật đầu, thời điểm anh đến đã đi quanh khu vực xưởng để quan sát, thấy mọi người đều căng thẳng, tay chân không ngừng hoạt động liền hỏi Bạch Hồng Liên.

“Hồng Liên, chuyện làm ăn của công ty hình như đang rất ổn đúng chứ?”

“Đúng vậy. Sản phẩm của công ty phối thêm bài thuốc bí mật của bác sĩ Hoa, trải qua toàn bộ quy trình thử nghiệm liền cho ra kết quả lành tính, không độc hại. Từ sau lần họp báo, tin tức này liền truyền đi khắp nơi, việc làm ăn theo đó liền lên như diều gặp gió.”

“Khủng khiếp quá vậy! Nhìn tình hình chung thế này, mọi người xem ra sắp giàu to rồi. Chúc mừng nhé!”

“Cùng vui với nhau cả mà! Tôi xuống xưởng theo dõi quá trình làm việc đây, không làm phiền mọi người nữa.”

Bạch Hồng Liên khẽ mỉm cười, khi rời đi còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt thanh thuần. Công ty mỹ phẩm dưỡng da Thiên Mỹ do Lý Thanh Tịnh và Hoa Di, mỗi người nắm phân nửa cổ phần. Bác sĩ Hoa là người đầu tư về mặt kỹ thuật sản phẩm, cô vốn xuất thân là bác sĩ, không hề am hiểu chuyện lợi nhuận thị trường, buôn bán đầu ra đầu vào. Vậy nên những việc này đều giao lại cho Lý Thanh Tịnh.

Cuối cùng, Hoa Di quyết định kiếm tiền để có nền tảng vùi đầu vào sự nghiệp học y và từ thiện, cho nên mới học hỏi từng chút một từ Lý Thanh Tịnh. Lý Diệu Linh nhìn thấy công ty chị mình đang trên đà phát triển, không khỏi bĩu môi nài nỉ.

“Chị, bây giờ sự nghiệp chị ổn định rồi, chị có thể cho em một vị trí nhất định ở công ty được chứ? Lỡ như em thi rớt đại học thì ít nhất vẫn còn đường lui.”

“Đó là chuyện sau này. Nhiệm vụ hiện tại của em chính là mỗi ngày phải chăm chỉ học hành, đạt được kết quả tốt, chuẩn bị cho kì thi đại học, đừng để bản thân phải hối hận.”

Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn cô, thanh âm dịu dàng lại nghiêm nghị. Lý Diệu Linh lè lưỡi, ngoan ngoãn không dám ăn nói linh tinh thêm nữa. Cô sợ, Lý Thanh Tịnh sẽ tiếp tục tìm lời răn dạy. Triệu Hùng nhìn vợ mình, dịu dàng hỏi dò.

“Thanh Tịnh, em xong việc chưa?”

“Ừm, hiện tại tạm ổn rồi. Thời điểm em mang thai Dao Châu cũng không mệt đến mức này, tại sao bây giờ sức khỏe lại giảm gấp đôi thế chẳng biết.”

“Lần này bác sĩ bảo có khả năng sinh đôi, làm sao mà không mệt được chứ? Ttrong bụng thêm một người, gánh nặng đương nhiên gấp đôi.”

“Còn không phải tại anh à?”

Lý Thanh Tịnh cong môi, lộ ra dáng vẻ hờn dỗi, Triệu Hùng nghe vậy chỉ cong mắt mỉm cười. Lý Diệu Linh thật sự không nhìn nổi cảnh tượng ngọt ngào buồn nôn trước mặt, trực tiếp ngắt lời.

“Đủ rồi! Hai người đừng để cô gái độc thân như em ở đây mà ăn cơm chó. Em đói, mau về nhà ăn cơm thôi!”

“Đợi chị dọn dẹp mọi thứ cho tươm tất đã rồi đi.”

Lý Thanh Tịnh thu xếp lại văn kiện bày bừa trên bàn làm việc. Trên đường về, Triệu Hùng gọi cho Chu Dĩnh, bảo mẫu của Lý Thanh Tịnh để chuẩn bị cơm tối. Sau đó, anh gọi cho bố vợ, nói ông nếu có thể thì tan làm sớm, hai bố con uống vài ly với nhau.

Thời điểm Lý Thanh Tịnh đang thay quần áo trong phòng, Triệu Hùng chậm rãi đẩy cửa bước vào. Anh ngồi trên ghế, ánh mắt lưu luyến lướt qua da thịt mềm mại, đường cong xinh đẹp ẩn hiện của vợ mình.

“Thanh Tịnh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lý Thanh Tịnh vừa mang thai, bụng hơi nhô lên, trắng muốn non mềm, nhìn qua đặc biệt khiến người yêu thích. TriệuHùng không nhịn được, vòng tay ôm lấy cô, khẽ khàng xoa lên bụng. Cô giật nảy mình, thấp giọng hỏi.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh đang cảm nhận nhịp tim con chúng ta.”

“Thôi đi, anh chẳng đàng hoàng gì cả! Hiện tại bọn nhỏ còn bé tí, bằng ngón tay cái là quá lắm rồi, nhịp tim đâu ra chứ.”

“Coi như con nòng nọc cũng có nhịp tim mà!”

“Anh xác định không phải anh đang lợi dụng thời cơ để quấn quýt lấy em đấy chứ?”

Lý Thanh Tịnh duỗi đầu ngón tay, chọc vào lồng ngực Triệu Hùng. Anh lưu luyến hôn lên bụng cô, sau đó mới chịu buông tay. Lý Thanh Tịnh thay bộ váy ngủ màu hồng nhạt, nhìn Triệu Hùng.

“Không phải anh nói tìm em có chuyện cần nói sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Triệu Hùng đem chuyện nhà họ Cố xảy ra thay đổi nói qua với Lý Thanh Tịnh. Từ lời kể của anh, cô có thể nhìn ra ông cụ Cố yêu thương Cố Minh Tuyết đến độ nào. Không nghĩ đến, bởi vì giúp đỡ Triệu Hùng đối phó với tập đoàn Khải Thời mà Cố Minh Tuyết không thể quay về tham dự đám tang.

“Vậy hiện tại Minh Tuyết đã đồng ý quay lại rồi sao?”

“Đúng rồi. Ngày mai anh sẽ đến sân bay tiễn em ấy.”

“Ừm, anh cứ đi đi! Sẵn tiện anh muốn gặp Kim Trung luôn nhỉ?”

“Đến Thanh Hóa, đương nhiên muốn gặp rồi.”

“Vậy anh cứ ở chơi một ngày đi.”

“Được. Sáng hôm sau anh nhất định sẽ quay về sớm.”

“Minh Tuyết vì anh mà phải hi sinh rất nhiều. Anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.”

“Anh vẫn luôn xem cô ấy như em gái mình mà.”

“Nhưng chưa chắc đối phương đã xem anh giống như anh trai.”

Triệu Hùng đương nhiên rõ ẩn ý mà Lý Thanh Tịnh muốn đề cập đến. Anh không dám nói thêm lời nào, sợ mình sẽ khiến cô hiểu lầm. Đúng lúc này, điện thoại cô bất chợt đổ chuông. Cô nhìn tên hiển thị, thấy bà cụ Đào gọi liền bắt máy. Bình thường sau khi ăn cơm xong, cô sẽ gọi cho bà để kể vài chuyện vụn vặt. Thế nhưng hiện tại bà lại gọi đến, chứng tỏ có việc quan trọng.

“Bà ơi, có chuyện gì sao?”

“Thanh Tịnh, bà không thấy mẹ con đâu cả! Hình như mẹ con đã bỏ trốn theo Viên Thiên Cao rồi!”

“Cái gì?”

Lý Thanh Tịnh giật mình trợn tròn mắt. Triệu Hùng thấy dáng vẻ sốt ruột của cô bèn hỏi.

“Thanh Tịnh, làm sao?”

“Mẹ em có khả năng bỏ trốn theo Viên Thiên Cao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi