CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Hoa Di đang bị một người đàn ông sắc mặt đen thui bóp cổ, nên có vẻ không thể thở được.

Mặc dù cô ấy là phái nữ, nhưng đặc biệt am hiểu sử dụng ngân châm, cũng được xếp ở vài vị trí cuối của nhân bang. Mặc dù Hoa Di sử dụng toàn lực nhưng mà vẫn bị người đàn ông trước mắt này bóp cổ đến hai mắt trợn ra, hít thở không thông.

Bây giờ, Hoa Di căn bản là không còn sức lực để phản kháng.

Hàn Tuyết Nhi thấy thế, quơ lấy cái kéo bên cạnh rồi đâm tới tay của người đàn ông kia.

Cái kéo sắc bén đâm vào bên trong cánh tay của người đàn ông, người đàn ông đau đớn nên hét thảm một tiếng "A...", buông lỏng Hoa Di trên tay ra.

Hàn Tuyết Nhi lại đâm cái kéo lần nữa lên cánh tay của người đàn ông kia.

Người đàn ông vung tay lên, tát một cái vào trên mặt bác sĩ thực tập Hàn Tuyết Nhi, quất cô ta bay ra ngoài, cơ thể cô ta đâm vào trên bàn dụng cụ rồi té lăn ra mặt đất.

Hoa Di nhân cơ hội này mà lấy ra ngân châm nhỏ trên cổ áo, đâm vào huyện vị "Nội quan" trên cánh tay của người đàn ông kia.

Người đàn ông cảm giác cánh tay phải đã tê rần, Hoa Di nhân cơ hội này thoát ra ngoài. Vừa muốn quay người chạy đi thì bị người đàn ông đạp vào trên lưng, cơ thể ngã lăn quay ra mặt đất.

Người đàn ông nhảy từ trên giường bệnh xuống, rút cái kéo trên tay ra.

Sau khi Hoa Di bò dậy, cô ấy vừa chạy rất nhanh ra bên ngoài vừa hô to: "Bớ người ta giết người, có người muốn giết tôi."

Các nữ y tá và bệnh nhân trong phòng khám nhìn thấy có một người đàn ông lao từ phòng cấp cứu ra với vẻ mặt rất hung ác, bọn họ đều bị dọa đến run lẩy bẩy.

Hoa Di chạy ra khỏi phòng khám, chuẩn bị chạy về văn phòng thám tử của Trần Văn Sơn thì một chiếc xe MiniBus đột ngột xuất hiện, tiếp đó có bốn người đàn ông nhảy xuống từ trên xe.

Bốn người đàn ông đều mặc quần áo màu đen, cầm dao phay trên tay nhào về phía Hoa Di.

Hoa Di dọa đến run rẩy cả người, lấy vài cây ngân châm ra rồi vọt tới bốn người đàn ông kia.

Bốn người đàn ông kia di chuyển rất nhanh gọn, tránh đi mấy cây ngân châm mà Hoa Di phóng tới.

Chỉ trong chớp mắt, bốn người đàn ông đã chạy đến chung quanh Hoa Di. Một người trong số đó quơ cây dao phay bổ từ trên đầu Hoa Di xuống.

Hoa Di lách mình né qua, nhưng vừa tránh đi công kích của người đàn ông này thì lại bị một người đàn ông khác đạp lăn quay ra đất.

Rõ ràng thực lực của bốn người đàn ông này ở phía trên Hoa Di. Mà Hoa Di thì một đánh bốn, rõ ràng càng đánh không lại.

Sau khi Hoa Di ngã xuống đất, một người đàn ông với sắc mặt âm lãnh, không chút nào thương hoa tiếc ngọc, nâng đao bổ xuống đầu Hoa Di.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh.

Bỗng nhiên có vài vật bay tới nhanh như chớp với kèm theo tiếng kêu "xẹt xẹt".

Ngay khi người đàn ông kia vung dao phay bổ về đầu Hoa Di thì cổ tay của anh ta bị một thanh phi đao hình lá liễu xuyên thủng, anh ta hét thảm một tiếng, dao phay trên tay rơi xuống đất.

Ba người đàn ông khác cũng đã trúng phi đao của Trần Văn Sơn.

Thực lực của Trần Văn Sơn được xếp vị trí thứ chín trong Thiên Bang, chơi một tay phi đao hình lá liễu đến xuất thần nhập hóa.

Cũng không thèm quan tâm chung quanh, Trần Văn Sơn giống như một cơn gió, nhanh chóng lướt đến bên cạnh Hoa Di rồi bảo hộ cô ấy ở sau lưng.

Bốn người đàn ông bị thương nhưng vẫn vô cùng hung hăng, lại thêm một người đàn ông vừa vọt ra từ trong phòng khám, năm người vây quanh lại Trần Văn Sơn.

Trên mặt của Trần Văn Sơn cũng không hề xuất hiện sợ hãi, không nghĩ tới lá gan của đám hung đồ này rất lớn, dám ra tay công khai ở giữa ban ngày ban mặt thế này.

"Bác sĩ Hoa, cô không sao chứ?" Trần Văn Sơn hỏi thăm Hoa Di.

"Không có việc gì."

Hoa Di đứng từ dưới đất lên, sau lưng truyền đến từng trận đau đớn. Cô ấy miễn cưỡng chịu đựng cơn đau này, không muốn làm cho Trần Văn Sơn phân tâm.

Trần Văn Sơn với gương mặt lạnh nhạt nhìn qua mấy người này, lên tiếng hỏi: "Các người là ai?"

Vừa dứt lời, ba người kia nhanh chóng tung người tới. Bọn họ vừa chạy vừa vung tay áo để hấp dẫn sự chú ý của Trần Văn Sơn.

Trong đó có hai nam một nữ, một tên có thân hình rất cao to và người phụ nữ thì là người nước ngoài. Người đàn ông còn lại thì mắt đèn da vàng, mũi ưng, ánh mắt âm trầm, làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nhìn thấy ba người này, Trần Văn Sơn giật nảy cả mình.

Bởi vì ba người này đều là tội phạm đặc cấp có tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế, đang bị truy nã bởi cảnh sát hình sự quốc tế.

Người đàn ông mũi ưng có biệt danh là "Ma Nhân", nghe nói bộ dạng những người chết trong tay của anh ta đều cực kỳ thê thảm. Người đàn ông với thân hình cao lớn nước ngoài có biệt danh là "Nam Tước", bộ dạng giống như một thân sĩ đẹp trai phong độ, chuyên giết người trong lúc người khác không chú ý tới. Còn nữ sát thủ có biệt danh là "Huyết Sắc Mân Côi", khi cô ta giết xong người nào cũng đều để một mảnh hoa hồng bên cạnh, giống như là muốn siêu độ vong hồn người chết vậy..

Thời gian trước, Trần Văn Sơn đã từng tham gia vây bắt ba người này cùng cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng mà cuối cùng thì ba người này vẫn bỏ trốn mất dạng.

Nếu một trong ba người thì hẳn không phải là đối thủ của Trần Văn Sơn, nhưng mà bây giờ ba người bọn họ phối hợp cùng nhau, nếu thật sự đánh nhau thì không biết là "hươu chết về tay ai". Chưa tính còn có năm người đàn ông đang bị thương kia, tình cảnh này thật sự là vô cùng nguy hiểm.

Trần Văn Sơn cũng không nghĩ tới ba người này lại xuất hiện cùng lúc, anh ta nhìn qua "Ma Nhân", "Nam Tước" và "Huyết Sắc Mân Côi" rồi nói: "Thì ra là các người."

Ma Nhân cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là danh tiếng lừng lẫy Trần Văn Sơn. Anh Trần, chúng tôi có chút ân oán với người phụ nữ này, anh khoanh tay đứng nhìn một bên là tốt nhất, đỡ phải tổn thương giữa hai bên."

Trần Văn Sơn nghe xong lời nói của Ma Nhân, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.

Những người nguy hiểm này xuất hiện ở Hải Phòng, anh ta còn tưởng bọn họ hướng về phía Triệu Hùng, không ngờ bọn họ lại tới đây vì Hoa Di.

Hoa Di bình thường rất ít khi đi ra ngoài, phần lớn đều ngây ngô ở phòng khám, làm sao lại đắc tội những người này, Trần Văn Sơn cũng không thể hiểu nổi chuyện này.

"Bác sĩ Hoa là bạn của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Trần Văn Sơn nói to rõ.

"Anh Trần, anh đã không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt thì cũng đừng trách chúng tôi."

Ma Nhân ra tay trước với Trần Văn Sơn, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi cũng lập tức vây công với Trần Văn sơn.

Trần Văn Sơn che chở Hoa Di, trên tay đang cầm ba cây phi đao, ném mạnh về phía ba người kia.

Dưới khoảng cách gần, mặc dù ba người Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi đã sớm đã đề phòng nhưng mà vị trí ống tay áo, cổ áo và vạt áo của bọn họ vẫn bị phi đao xuyên thủng.

Nhân cơ hội này, Trần Văn Sơn đá vài cái, đạp bọn họ lăn ra ngoài, che chở Hoa Di rồi lùi từ từ về đằng sau.

Mục đích của ba người Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi là giết chết Hoa Di, nhưng mà võ công của Trần Văn Sơn quá mạnh, muốn phân ra sinh tử cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Bốn người đánh đánh một đoàn, âm thanh "Binh binh bang bang" liên tục vang lên không ngừng nghỉ.

Đúng lúc này, một người sát thủ lấy cây súng ra rồi ngắm về phía Hoa Di.

Mặc dù Trần Văn Sơn đang đánh nhau nhưng vẫn có thể cảm nhận được hành động xung quanh.

Khi cảm nhận có người lấy súng ra, Trần Văn Sơn quét một chân về phía Ma Nhân, Nam Tước cùng Huyết Sắc Mân Côi.

Khi anh ta vừa thoát khỏi ba người bọn họ thì nghe thấy một tiếng "Đoàng".

Triệu Hùng vừa vặn lái xe tới nơi thì nhìn thấy một màn như vậy, bị hù dọa đến suýt chút nữa là hồn phi phách tán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi