CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi tiếng súng vang lên thì Trần Văn Sơn cũng vừa vặn lôi kéo Hoa Di ra, kịp thời tránh đi viên đạn.

Nhìn thấy Trần Văn Sơn và Hoa Di tránh thoát viên đạn, Triệu Hùng thở dài nhẹ nhõm. Anh cũng không chờ đợi gì nữa, tự tay xé đứt một chuỗi phật châu bằng gỗ trên cổ tay.

Chuỗi phật châu này là Lý Thanh Tịnh đưa cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng cong ngón tay rồi búng ra, không cho đối phương bắn phát súng thứ hai, phật châu đụng vào cổ tay của đối phương, làm văng khẩu súng trên tay của đối phương xuống mặt đất.

Triệu Hùng lướt lướt vài cái đã đến phía trước mấy tên sát thủ.

Hai chân sử dụng Cuồng Văn Bộ Pháp, cơ thể nhảy lên thật cao rồi lăng không đá xoáy, quét ba tên sát thủ đều ngã xuống đất.

"Hưu..."

Tiếng phá không truyền đến bên tai, chỉ thấy một người đàn ông bên đối phương đã trúng mũi tên rồi ngã xuống đất.

Triệu Hùng quay đầu nhìn lại thì thấy là Hà Ngọc Kỳ cũng đi theo sau.

Anh cũng không nghĩ rằng Hà Ngọc Kỳ còn có thiết bị cơ quan chứa mũi tên bên trong tay áo này. Mà cũng đúng thôi, Hà Ngọc Kỳ là con gái của đại sư Hà, có loại vật kỳ lạ này cũng là chuyện rất bình thường.

Thấy Triệu Hùng kịp thời đuổi tới, Trần Văn Sơn thở dài một hơi.

Sau khi đánh những tên sát thủ còn lại ngã xuống, Triệu Hùng đi chậm rãi về phía Hoa Di và Trần Văn Sơn.

Ba người Ma Nhân, Nam Tước cùng Huyết Sắc Mân Côi đều giật mình, bọn họ cũng không nghĩ tới địa phương chật hẹp nhỏ bé như Hải Phòng này lại có cao thủ có thực lực ngang ngửa với Trần Văn Sơn.

“Chạy.”

Một cái ý nghĩ xuất hiện trong đầu của ba người bọn họ.

Ba người giả vờ muốn ra tay với Triệu Hùng, vừa đụng vào đã cảm thấy nội công của anh vô cùng hùng hậu.

Ba người bọn họ không hẹn mà cùng bay ngược ra ngoài, lao nhanh về chỗ đậu xe.

“Hừ! Muốn chạy sao?”

Triệu Hùng sử dụng chữ Tránh trong Cuồng Vân bộ pháp, thoắt ẩn thoắt hiện mấy lần đã ngăn ở trước mặt ba người bọn họ.

Nếu như ba người Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi phối hợp đánh với Trần Văn Sơn, có lẽ bọn họ còn có phần thắng, nhưng mà đối đầu với Triệu Hùng thì chỉ có một kết quả là thua mà thôi.

Trần Văn Sơn mang theo Hoa Di đi tới, nói với Triệu Hùng: "Cậu đừng thả bọn họ. Ba người này là tội phạm bị truy nã xuyên quốc gia. Tiền thưởng cũng khá cao."

Triệu Hùng tự tin nói: "Yên tâm đi! Bọn họ không chạy được."

Ma Nhân nháy mắt một cái với Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi, bọn họ lập tức cùng ra tay công kích Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhanh chóng cởi xuống thắt lưng "Rồng Lân" bên hông.

Cũng đã rất lâu rồi anh không sử dụng dây thắt lưng này, ông cụ Khổng chính là dựa vào thắt lưng này để thi triển Cửu Long tiên pháp nên mới trở thành người đứng đầu Thiên Bang.

Bây giờ, Triệu Hùng đã được ông cụ Đường truyền cho hai mươi năm công lực, anh sử dụng cửu long tiên pháp thực sự là vô cùng mạnh mẽ.

Vũ khí của Ma Nhân là một cây gậy ngắn, mà vũ khí của Nam Tước là bao tay đặc chế, còn vũ khí của Huyết Sắc Mân Côi là một búi tóc hoa hồng.

Dây thắt lưng Rồng Lân được Hà đại sư chế tạo từ thiên thạch, thép ròng rồi dung luyện mà thành, có thể nói là không sợ đao súng.

Thời điểm vũ khí của ba người bọn họ đâm vào Triệu Hùng thì anh dùng chiêu thức Đầu Roi Ngừng Chảy để đánh gãy chiêu thức của ba người bọn họ.

Tiếp đó sử dụng Liên Hoàn Roi, một roi rồi một roi quất về phía ba người bọn họ.

Trên không thỉnh thoảng vang lên âm thanh gào thét của dây thắt lưng, Ma Nhân thử nghiệm dùng cây gậy ngắn trong tay đi ngăn cản nhưng bị Triệu Hùng quất một roi đánh gãy cây gậy thành hai đoạn, cả người Ma Nhân bị đánh bay ra ngoài.

Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi thấy vậy thì liên tục né tránh.

Khi quất cây roi trên gạch đá dưới mặt đất, trong nháy mắt, gạch đá màu xanh đã biến thành bột mịn.

Mảnh vụn tràn ra bốn phía, đánh cho sắc mặt của Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi tràn đầy vẻ tức tối.

Quất xong chiêu thức Liên Hoàn Roi, Nam Tước đã sớm mất đi bộ dạng thân sĩ, Huyết Sắc Mân Côi càng thêm thê thảm, một cánh tay đã bị gãy xương.

Triệu Hùng đem Rồng Lân trong tay đè lại thẳng tắp, lấy roi làm kiếm.

Anh rất tức giận khi những tên sát thủ này ra tay với Hoa Di, nổi lên sát tâm, anh cũng không muốn để cho mấy người này sống sót, sử dụng chiêu thức Linh Kiếm bên trong Bùi Mân kiếm pháp.

Rót nội lực vào trong Rồng Lân, anh vung Rồng Lân về chỗ Nam Tước đang đứng.

Khi Nam Tước vung quyền muốn ra tay thì bị một cỗ cương khí vô hình đánh tới. Anh ta dùng hai tay bảo vệ chỗ hiểm trên người.

Cơ thể bị kiếm khí đánh trúng, trên thân của anh ta đã xuất hiện hai vết thương chừng mười centimet, cơ thể bị cỗ cương khí vô hình đánh lùi về sau, lùi hơn mười bước chân mới đứng vững vàng lại.

Huyết Sắc Mân Côi thấy Triệu Hùng lợi hại như thế, ba người bọn họ liên thủ mà cũng chỉ có thể chống đỡ, không hề có lực đánh trả. Cô ta đang chuẩn bị quay người chạy trốn thì Rồng Lân trong tay Triệu Hùng đã bay về phía mắt cá chân của cô ta.

Mắt cá chân của Huyết Sắc Mân Côi bị cuốn lại, cơ thể mất đi trọng tâm nên té ngã trên mặt đất.

Cũng do Huyết Sắc Mân Côi hốt hoảng quá mức chứ không thì sẽ không bị đánh trúng dễ dàng như thế.

Đúng lúc này, Ma Nhân ném ra hai viên thuốc lớn nhỏ về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng kéo Huyết Sắc Mân Côi qua bên cạnh, rút lại Rồng Lân rồi đánh về phía hai viên thuốc kia.

Hai viên thuốc bị đánh nát thì có một viên đã biến thành một đoàn khói đặc mù mịt, tràn ra chung quanh. Một viên khác giống như thuốc nổ vậy, phát ra một tiếng "Đùng" trên không trung.

Toàn bộ mặt đất đều run lên theo, Triệu Hùng kịp thời sử dụng chữ Tránh trong Cuồng Vân bộ pháp mới miễn cưỡng tránh đi phạm vi thuốc nổ.

Đáng thương người phụ nữ "Huyết Sắc Mân Côi" này, nằm trong phạm vi nổ tung của viên thuốc nên bị thương.

Nhưng cũng nhờ thế mà Ma Nhân và Nam Tước mới có cơ hội nhào tới kéo Huyết Sắc Mân Côi trở về, ba người chạy trốn rất chật vật, sau khi lên xe đã chạy khỏi nơi này rất nhanh.

Triệu Hùng vốn định đuổi theo nhưng mà kỹ thuật lái xe của ba người kia quá tốt, có vẻ chính là tay đua nhà nghề. Anh muốn đuổi kịp cũng phải tốn không ít công sức.

Bây giờ là ban ngày, không phải buổi tối. Nếu diễn ra vở kịch đua xe truy điểm nhau ở khu đông người thì sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người vô tội.

Trong chớp mắt, Triệu Hùng cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Trần Văn Sơn thấy ba người sát thủ kia đã chạy thoát, anh ta cảm thấy quá đáng tiếc.

Cũng may mà mấy tên sát thủ bình thường còn lại đã bị Triệu Hùng đánh nằm im ru một chỗ, bộ dạng muốn chạy cũng chạy không được.

Động tĩnh lần này rất lớn, nếu như không kịp xử lý sẽ dễ dàng làm vào nguy hiểm. Cũng may mà Trần Văn Sơn là thám tử nên rất quen thuộc với cảnh sát, mà lần này cũng là vì đối phó với tội phạm truy nã quốc tế, xem như chiến đấu vì chính nghĩa cho nên Trần Văn Sơn cũng dễ dàng giải quyết ảnh hưởng của chuyện này.

Sau khi Triệu Hùng phân phó Trần Văn Sơn thì nhìn về trên người Hoa Di, thấy sắc mặt cô ấy đã sợ hãi đến mức không dễ nhìn.

"Bác sĩ Hoa, em không sao chứ?" Triệu Hùng hỏi thăm.

"Không có việc gì." Hoa Di lắc đầu.

Triệu Hùng tự trách nói: "Rất xin lỗi em, anh cũng không nghĩ rằng em lại liên lụy bởi vì chuyện của anh."

Hoa Di giảng giải: "Những người này cũng không phải hướng về phía anh, là hướng về phía em."

Hai mắt của Triệu Hùng lộ ra kinh hãi, ngạc nhiên hỏi lại: "Hướng về phía em là sao? Vậy bọn họ là ai?"

"Liệp Hộ Môn!" Hoa Di giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi