CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhận được điện thoại của Lưu Cẩm Vân, để bọn họ trở về nhà họ Đào. Hai người bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều nghĩ là bà cụ Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể là chết hay gì gì đó.

Lý Thanh Tịnh bị dọa đến suýt chút nữa là khóc lên, nói với Lưu Cẩm Vân với âm thanh nghẹn ngào: "Mợ à. Có phải bà ngoại có chuyện hay không?"

"Ai da. Không phải đâu Thanh Tịnh. Cháu nghĩ cái gì thế? Trong điện thoại cũng không thể nói rõ ràng được, mợ đã gọi điện thoại cho Triệu Hùng rồi, cháu liên hệ với Triệu Hùng rồi cùng trở về nhà họ Đào đi." Nói xong, Lưu Cẩm Vân không chờ Lý Thanh Tịnh trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Thanh Tịnh giật mình.

“Nếu không phải bà ngoại có chuyện, thế thì gọi cho mình trở về nhà họ Đào làm cái gì?”

Lý Thanh Tịnh do dự một lát thì Triệu Hùng gọi điện thoại tới.

"Thanh Tịnh, em nhận được điện thoại của mợ không?" Triệu Hùng hỏi.

"Nhận được. Mợ bảo chúng ta cùng chạy về nhà họ Đào ngay bây giờ." Lý Thanh Tịnh trả lời.

Trong lòng của Triệu Hùng cũng có dự cảm không tốt, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, có phải bà ngoại đã gặp chuyện không may hay không?"

"Không phải." Lý Thanh Tịnh nói rất khẳng định: "Không phải cái này, nhưng mà em cũng không biết mợ để chúng ta trở về nhà họ Đào làm cái gì, anh mau lái xe tới đón em đi."

"Em chờ một lát, mười phút nữa anh sẽ đến, anh sẽ chờ em ở dưới công ty."

"Được rồi." Lý Thanh Tịnh trả lời rồi cúp điện thoại.

Mười phút sau, Triệu Hùng đúng giờ xuất hiện ở dưới cửa công ty xây dựng Đào Thị.

Triệu Hùng cũng dẫn theo Nông Tuyền tới đây, anh lo lắng nhà họ Đào xảy ra chuyện gì lớn.

Sau khí Lý Thanh Tịnh và Nông Tuyền lên xe, Triệu Hùng lái xe chạy về phía nhà họ Đào nhanh như chớp.

Khoảng mười lăm phút sau thì bọn họ đã đến nhà họ Đào.

Triệu Hùng không để ý tới Nông Tuyền, bảo cậu ấy chờ ở trong sân rồi lôi kéo tay Lý Thanh Tịnh cùng đi vào bên trong nhà họ Đào.

Khi nhìn thấy bà cụ Đào ngồi vững vàng ở trên ghế dựa, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mới yên tâm.

Để cho Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh cảm thấy kỳ quái là, Đào Yên Nguyên đang quỳ gối dưới chân bà cụ Đào, dáng vẻ ông ta giống như đã phạm một sai lầm lớn vậy. Nhìn sang bên cạnh, Đào Yên Quân đang nằm ở trên giường.

Đào Yên Quân bị người đánh đến mức thay đổi hoàn toàn bộ mặt, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh suýt chút nữa đã không nhận ra ông ta.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rốt cuộc đã hiểu vì sao Lưu Cẩm Vân lại gọi điện thoại cho bọn họ, còn gấp gáp thúc giục bọn họ trở về.

"Cậu trẻ, cậu bị ai đánh ra nông nỗi thế này?" Lý Thanh Tịnh chạy tới trước giường Đào Yên Quân, sốt ruột hỏi thăm.

"Đào..."

Ông ta còn chưa kịp nói ra tên Đào Tuấn Dương thì bà cụ Đào đã tức giận hừ một cái, nói xen vào: "Là bị thằng súc sinh Đào Tuấn Dương kia đánh. Triệu Hùng, cậu phái người đến chỗ công ty của Đào Tuấn Dương, bắt nó về đây cho bà. Hôm nay tôi phải thực thi gia pháp nhà họ Đào."

Triệu Hùng vội vàng kêu Nông Tuyền đang đợi ở ngoài sân đi vào.

Sau khi Nông Tuyền đi vào, vẻ mặt khù khờ hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu gọi tôi tới đây là có chuyện gì sao?"

Triệu Hùng ra lệnh cho Nông Tuyền: "Cậu đi tới tầng 15 cao ốc Thương Nguyên, bắt thằng Đào Tuấn Dương về đây cho tôi. Đừng ra tay với anh ta, bắt anh ta trở về giao cho nhà họ Đào xử lý là được."

Nghe xong, Nông Tuyền nở nụ cười tươi, những ngày này cậu ấy đã so tài với Tiết Ân nhưng mà vẫn cảm giác chưa đã nghiền, bây giờ còn đang ngứa tay. Lần này khẳng định là có đánh nhau rồi.

"Được. Tôi đi ngay đây." Trên mặt của Nông Tuyền đang có nụ cười tươi rói, vừa trả lời xong đã quay người rời đi.

Đào Yên Nguyên nghe bà cụ Đào muốn thực thi gia pháp nhà họ Đào với Đào Tuấn Dương, ông ta sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin bà cụ Đào tha thứ:

"Mẹ à. Đời sau của nhà họ Đào chỉ có một người cháu trai là Đào Tuấn Dương, nếu mà mẹ thực thi gia pháp với nó, nhà họ Đào chúng ta sẽ không có người nối dõi tông đường mất."

Bà cụ Đào hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: "Đào Tuấn Dương chính là bị cậu làm hư. Cậu đứng lên cho tôi, đứng ở một bên, nhìn cậu thì tôi lại cảm thấy phiền lòng."

"Mẹ. Mẹ..."

"Không nghe thấy sao? Đứng ở một bên cho tôi." Bà cụ Đào tức giận hét to.

Đào Yên Nguyên sao dám mạnh miệng với bà cụ Đào, tuổi tác của ông ta cũng không còn nhỏ, hai chân đã sớm bị quỳ đến mức tê dại. Khi vừa mới đứng dậy, ông ta suýt chút nữa lại ngã xuống mặt đất. May mà con gái ông ta là Đào Ngọc đi tới đỡ một cái.

Bà cụ Đảo nổi giận.

Người nhà họ Đào không ai dám ho he, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Mặc dù nhà họ Đào rất nhiều người, nhưng mà trong nhà vô cùng yên tĩnh..

Ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng không dám lên tiếng khi thấy bà cụ Đào đang tức giận. Cô đứng ở một bên, nắm chặt lấy tay Lưu Cẩm Vân, sau đó an ủi bà ấy.

Lưu Cẩm Vân nhìn bộ dạng thê thảm của Đào Yên Quân, yên lặng chảy nước mắt.

Nửa tiếng trôi quá, lỗ tai của Triệu Hùng giật giật, anh nghe được tiếng dừng xe ở ngoài cửa.

"Bọn họ trở về rồi." Triệu Hùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Chỉ thấy cửa phòng được mở rộng ra, Nông Tuyền xách theo Đào Tuấn Dương như kẹp một con gà vậy, đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi tới.

Nông Tuyền còn chưa đi vào bên trong nhà thì đã có âm thanh to lớn vang lên.

"Cậu chủ. Tên Đào Tuấn Dương này bố trí hơn hai mươi người ở công ty, nhưng mà đều đã bị tôi đã gục hết rồi."

Sắc mặt của Nông Tuyền vô cùng hứng phấn nói, sau khi cậu ấy đi vào trong nhà họ Đào thì ném Đào Tuấn Dương xuống mặt đất.

"Bịch."

Cả người Đào Tuấn Dương bị ném xuống đất, cơ thể đập vào mặt đất truyền đến từng trận đau đớn.

Triệu Hùng tiến lên trước đạp một cái sau lưng Đào Tuấn Dương, Đào Tuấn Dương co rụt cơ thể lại, bị Triệu Hùng giẫm ở trên mặt đất.

"Triệu Hùng, anh thả anh tôi ra." Đào Ngọc thét lên.

Bà cụ Đào trừng mắt nhìn Đào Ngọc, nói rất nghiêm nghị: "Con bé này, câm miệng cho bà. Nếu mà còn dám nhiều lời thì lập tức cút khỏi nhà họ Đào, suốt đời cũng không được phép tiến vào cửa nhà họ Đào nữa."

Đào Ngọc bị dọa sợ hãi, nuốt lời chuẩn bị nói ra lại ở trong bụng.

Bà cụ Đào ra lệnh cho Triệu Hùng: "Triệu Hùng, cậu trước tiên tát Đào Tuấn Dương mười cái bạt tai cho tôi. Nó không biết lễ phép, dám ra tay đánh người lớn là bất kính."

Triệu Hùng không nói lời gì, tát liên tiếp hai bên trái phải trên gương mặt của Đào Tuấn Dương mười cái bạt tai.

Đào Tuấn Dương và Triệu Hùng có thể nói là như nước với lửa, trước đó thì Triệu Hùng còn nể mặt mũi Đào Yên Nguyên, không động vào thằng nhóc Đào Tuấn Dương này. Bây giờ thì bà cụ Đào đã mở miệng để anh đánh Đào Tuấn Dương, Triệu Hùng đương nhiên sẽ không khách khí.

Coi như Triệu Hùng không sử dụng nội lực, ăn mười cái bạt tai của anh, Đào Tuấn Dương bị đánh đến mức miệng mũi đầy máu, rụng cả hàm răng trên miệng.

"Lại đánh thêm nó hai cái tát tai, dám câu dẫn người ngoài đối phó nhà họ Đào, là vì bất trung." Bà cụ Đào nói rất nghiêm túc.

"Chát..."

"Chát..."

Lại là hai cái tát tai, Đào Tuấn Dương bị đánh đến suýt chút nữa là ngất xỉu.

"Không biết hiếu kính bố mẹ, lại dám nhận giặc làm bố, chính là bất hiếu. Đánh thêm cho ta." Bà cụ Đào không giận mà uy, quát lớn tiếng.

Triệu Hùng nghĩ thầm nếu đánh nữa sẽ đánh chết mất. Hai cái tát cuối cùng anh đã đánh nhẹ tay bớt.

Dù là như thế, Đào Tuấn Dương vẫn bị đánh đến hai mắt nổ đom đóm, khuôn mặt anh tuấn đã trở nên vô cùng thê thảm.

Bà cụ Đào ra lệnh với Đỗ quản gia: "Ông Đỗ. Lấy gia phả nhà họ Đào tới đây cho tôi."

"Vâng ạ."

Một lát sau, Đào Đỗ cầm một cuốn sổ, trên bìa phủ đầy bụi trở về.

Bà cụ Đào nói to: "Tôi trịnh trọng tuyên bố ở đây rằng, từ hôm nay trở đi, Đào Tuấn Dương chính thức bị xóa tên trên gia phả nhà họ Đào. Về sau sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đào nữa. Ông Đào, xóa tên Đào Tuấn Dương trên cuốn sổ gia phả đi."

"Mẹ, đừng mà..." Đào Yên Nguyên đau khổ kêu lên.

Bà cụ Đào nghiêm nghị quát lớn Đào Đỗ: "Ông Đào, còn lo lắng cái gì nữa? Thi hành đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi