CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Quản gia Đào Đỗ xóa tên Đào Tuấn Dương trên cuốn gia phả nhà họ Đào, sau đó cung kính nói với bà cụ Đào: "Bà chủ. Tôi đã xóa tên Đào Tuấn Dương ở trên cuốn sổ gia phả nhà họ Đào rồi ạ."

"Thực thi gia pháp." Bà cụ Đào nói, giọng điệu mười phần khí thế.

Một bà lão hơn 80 tuổi, âm thanh dồi dào, dáng vẻ cản bản không giống với người gần đất xa trời.

"Vâng ạ." Đào Đỗ lên tiếng, trở về phòng cung ứng cất kỹ cuốn sổ gia phả lại, sau đó sắc mặt cung kính lấy một cây gậy đen nhánh từ phía trên xuống.

Đây là quy cũ mà tổ tiên nhà họ Đào truyền xuống, cây roi mây màu đen này chính là công cụ thi hành gia pháp nhà họ Đào.

Đào Đỗ cầm cây gậy trở về, bà cụ Đào lên tiếng: "Thi hành năm mươi gậy, sau đó ném ra nhà họ Đào, để cho tự sống tự chết."

Triệu Hùng lui về bên cạnh Nông Tuyền, hai người ở một bên nhìn náo nhiệt.

Chỉ thấy quản gia Đào Đỗ giở cây gậy lên, Đào Tuấn Dương thét lên: "Không được."

"Bốp" một tiếng, cây gậy quất trên cái mông của anh ta.

"A..."

Âm thanh cực kỳ thê thảm vang lên, Đào Tuấn Dương bị đánh đến toát mồ hôi hột trên trán.

Đào Yên Nguyên không đành lòng nhìn con trai bị đánh, quay mặt qua chỗ khác, trên mặt chảy đầy nước mắt.

Sau khi đánh năm mươi gậy xong, quản gia Đào Đỗ mệt mỏi thở hổn hển, Đào Tuấn Dương bị đánh tróc da tróc thịt, gần như đã hôn mê.

Mẹ và em gái của Đào Tuấn Dương vốn định nhào tới, nhưng mà bà cụ Đào đang tức giận, không ai dám mở miệng cầu xin thay cho Đào Tuấn Dương, nếu mà làm thế thì bọn họ nhất định sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Đào.

Sau khi đánh xong, bà cụ Đào nói với quản gia Đào Đỗ: "Ông Đào. Ném Đào Tuấn Dương ra ngoài, để cho tự sống tự chết, không cho phép nó vào cửa nhà họ Đào nữa."

"Vâng ạ." Quản gia Đào Đỗ trả lời, gọi mấy tên bảo vệ nhà họ Đào rồi chỉ chỉ vào Đào Tuấn Dương đang hôn mê, bảo bọn họ ném anh ta ra khỏi cửa nhà họ Đào.

Một người đàn ông trung niên đi từ một chiếc xe Mercedes màu đen xuống. Ông ta ngồi xổm xuống dò xét hơi thở Đào Tuấn Dương, cảm nhận được Đào Tuấn Dương chỉ đang bị hôn mê, cũng không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là bị đánh tróc da tróc thịt, vô cung thê thảm mà thôi, ông ta vung tay một cái về phía sau.

Sau đó lại có vài tên nam nữ nhảy từ trên xe MiniBus xuống.

Vài tên nam tử nâng lên Đào Tuấn Dương, mang anh ta lên xe, sau đó đóng cửa lại rồi rời khỏi nơi này.

Đào Đỗ thấy toàn bộ quá trình này từ một cái khe bên trong nhà.

Ông ta vội vàng chạy vào trong nhà họ Đào, báo cáo với bà cụ Đào: "Bà chủ, Đào Tuấn Dương bị vài người nào đó tới khiêng đi."

Bà cụ Đào gật đầu một cái rồi nói: "Chắc chắn là người của tập đoàn Quan Hoa."

"Thanh Tịnh." Bà cụ Đào kêu lên.

"Cháu ở đây." Lý Thanh Tịnh vội vàng trả lời.

Bà cụ Đào nói với Lý Thanh Tịnh: "Đào Tuấn Dương mượn tay tập đoàn Quan Hoa trả thù nhà họ Đào chúng ta, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng. Bà ngoại không giúp đỡ được cháu cái gì."

"Bà ngoại cứ yên tâm. Có Triệu Hùng giúp cháu rồi, nhà họ Đào sẽ không ngã xuống dễ dàng đâu."

"Vậy là tốt rồi." Bà cụ Đào gật đầu trả lời.

Ánh mắt của bà cụ Đào rơi vào trên người Đào Yên Nguyên: "Yên Nguyên, tôi đã xoá tên thằng súc sinh Đào Tuấn Dương này trên gia phả rồi. Từ hôm nay trở đi, các người không còn có quan hệ bố con nữa. Nếu cậu muốn lưu lại nhà họ Đào thì cứ làm việc hết mình vì nhà họ Đào. Nếu mà không muốn ở lại nhà họ Đào mà đi tìm Đào Tuấn Dương thì tôi cũng không ngăn cản cậu."

"Mẹ à. Con sinh là người nhà họ Đào, chết sẽ là quỷ nhà họ Đào. Con sẽ không phản bội nhà họ Đào." Đào Yên Nguyên ngừng cảm xúc đau khổ lại, khom người trả lời.

“Vậy là được rồi.” Bà cụ Đào gật đầu một cái rồi nói tiếp: "Cẩm Vân, gọi bác sĩ nhà họ Đào tới đây chữa bệnh cho Yên Quân. Thanh Tịnh và Triệu Hùng, hai đứa đi vào gian phòng của ta."

Lý Thanh Tịnh vội vàng tiến lên đỡ lấy bà cụ Đào, Triệu Hùng nháy mắt ra hiệu Nông Tuyền ngồi ở trên ghế chờ anh rồi bước vội đi theo.

Sau khi trở về phòng ngủ của bà cụ Đào, bà ấy kéo tay Lý Thanh Tịnh cùng ngồi ở trên giường, Triệu Hùng thì ngồi ở trên ghế.

Bà cụ Đào nói: "Thanh Tịnh. Đừng thấy bà ngoại đã già, nhưng bà cũng chưa có hồ đồ đâu. Thế cục buôn bán ở Hải Phòng trước mắt rất quỷ dị, Triệu Hùng đang đối đầu với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, hết lần này tới lần khác, tập đoàn Quan Hoa lại ủng hộ Đào Tuấn Dương tới đối phó nhà họ Đào chúng ta. Cho dù là hướng về phía Triệu Hùng hay là hướng về nhà họ Đào chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, hẳn là nên chúng tay góp sức vượt qua cửa ải này."

Triệu Hùng ở một bên nghe xong lời nói của bà cụ Đào, trong lòng anh vô cùng khâm phục bà ấy.

Một bà lão gần tám mươi tuổi rồi mà con khôn khéo như thế.

Triệu Hùng đã sớm hoài nghi cái tập đoàn Quan Hoa này. Cái tập đoàn Quan Hoa này trên mặt nổi là đối phó công ty nhà họ Đào, kỳ thực đã tạo thành tai họa ngầm để đối phó với anh.

Tập đoàn Quan Hoa này có rất nhiều cổ đông trong công ty, cũng đã được đưa ra thị trường, nó cũng không phải là một tập đoàn của một dòng họ đưa ra thị trường, vấn đề trong này cũng không nhỏ.

Nghĩ như vậy, Triệu Hùng lên tiếng nói với bà cụ Đào: "Bà ngoại, bà nói đúng. Cho dù là hướng về phía tôi hay là hướng về phía nhà họ Đào thì chúng ta vẫn nên chung tay góp sức vượt qua cửa ải gian nan lần này."

Bà cụ Đào cười to nói: "Trong mắt người khác thì chuyện này có lẽ là một tai nạn. Nhưng mà trong mắt ta, đây chính là cơ hội để nhà họ Đào chân chính quật khởi. Chỉ cần có thể đánh thắng tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu và cái tập đoàn Quan Hoa này, nhà họ Đào nhất định sẽ niết bàn trọng sinh, tiến về phía huy hoàng."

"Thanh Tịnh. Đừng có bảo thủ, buông tay lớn mật mà làm. Cũng đừng có tư tưởng áp lực và gánh vác, tuổi tác bà ngoại lớn như vậy, đã sớm thấy được một ít chuyện. Bà có thể giúp hai đứa không nhiều, chỉ có thể ủng hộ hai đứa trên tinh thần. Nhưng mà bà tuyệt đối có thể bảo đảm rằng, người nhà họ Đào sẽ không tạo thêm phiền phức cho hai đứa."

"Triệu Hùng, cậu qua đây." Bà cụ Đào nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi đến bên cạnh bà cụ Đào, anh đang suy nghĩ bà ấy định làm gì.

Chỉ thấy bà cụ Đào nắm lấy tay của Triệu Hùng rồi bỏ vào trên mu bàn tay của Lý Thanh Tịnh, cười nói: "Mặc dù Thanh Tịnh họ Lý, nhưng ở trong mắt của bà thì cháu cũng không khác gì một thành viên trong nhà họ Đào cả. Bà đã nhìn Thanh Tịnh lớn lên từ nhỏ, cũng là đứa bé mà bà thích nhất. Bây giờ con bé lại đang mang thai cốt nhục của cậu, hai đứa nhất định phải sinh hoạt thật tốt về sau. Chỉ cần đồng lòng cùng nhau, hướng về một chỗ mà làm thì không có gì có thể gây khó dễ gian nan cả."

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ gật đầu rồi cùng nói: "Cảm ơn bà ngoại, chúng cháu nhất định sẽ giành chiến thắng."

Bà cụ Đào cười híp mắt nói: "Bà ngoại tin tưởng hai đứa. Thế giới này chung quy là thiên hạ của người trẻ tuổi, bây giờ là thời điểm hai đứa trưởng thành và gánh vác rồi."

Sau khi ra khỏi nhà họ Đào, Triệu Hùng nói quản gia Đào Đỗ phái một chiếc xe tiễn đưa Nông Tuyền và Lý Thanh Tịnh về công ty. Anh tự lái xe về văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.

Sáu anh em của Cửu Đường không thể chết vô ích, ba tên sát thủ đỉnh cấp của Liệp Hộ Môn đã chạy thoát kia còn đang ở Hải Phòng.

Triệu Hùng chuẩn bị thương lượng các biện pháp cùng với Trần Văn Sơn, giết chết ba người này thì anh mới có thể yên tâm lại. Nếu không thì sẽ như xương mắc ở cổ họng, anh sẽ cực kỳ khó chịu.

Sau khi đến văn phòng trinh thám của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn đang xoay cây bút trên tay, dường như đang tự hỏi cái gì.

Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Trần Văn Sơn đứng lên chào hỏi: "Cậu chủ, cậu đã đến rồi."

Triệu Hùng gật đầu một cái, cười nói: "Văn Sơn, suy nghĩ gì đó? Nhìn có vẻ rất tập trung."

"Tôi đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể câu ba tên sát thủ của Liệp Hộ Môn kia ra."

"A..."

Triệu Hùng không nghĩ tới ý nghĩ của Trần Văn Sơn không bàn mà hợp với ý nghĩ của anh.

"Thế đã nghĩ ra phương pháp gì chưa?" Triệu Hùng hỏi.

"Đã nghĩ ra rồi. Nhưng mà còn thiếu một cái mồi câu."

Triệu Hùng khoát tay áo để Trần Văn Sơn ngồi xuống, anh ngồi xuống đối diện với Trần Văn Sơn, móc thuốc lá từ trong túi áo ra, ném một điếu cho Trần Văn Sơn, tò mò hỏi: "Nói nghe xem nào, rốt cuộc là biện pháp gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi