CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi Lưu Hải Yến nói ra cô ta biết tên sát thủ Ma Nhân này đang ẩn giấu ở đâu.

Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Hà Ngọc Kỳ đều giật nảy cả người.

Ngay cả cảnh sát truy nã toàn thành phố, Triệu Hùng phái người tìm kiếm toàn thành cũng không có tìm được tung tích của Ma Nhân, Lưu Hải Yến thế mà dám nói cô ta biết Ma Nhân đang ẩn núp ở nơi nào.

Lý Thanh Tịnh nghe xong, vô cùng kích động mà hỏi thăm: "Hải Yến, cô nói là thật sao? Cô thật sự biết tên sát thủ kia ẩn núp chỗ nào sao?"

Lưu Hải Yến gật đầu một cái.

Hà Ngọc Kỳ không tin, lên tiếng cười nhạo Lưu Hải Yến: "Này. Cô không phải là muốn dụ cho chúng tôi mắc lừa chứ?"

"Ngọc Kỳ."

Lý Thanh Tịnh nháy mắt, ra hiệu cho cô ấy không nên nói lung tung.

Lưu Hải Yến nhún vai, một bộ sao cũng được nói: "Các người không tin coi như xong! Coi như là tôi chưa nói."

Triệu Hùng nhìn thấy Lưu Hải Yên cố ý tới nói chuyện này, sự việc chắc chắn là không có đơn giản như vậy.

"Cô Lưu, tôi chính xác muốn biết tung tích của Ma Nhân, nói ra điều kiện của cô đi." Triệu Hùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Anh Triệu quả nhiên là người thông minh. Tôi thật sự có điều kiện."

"Hải Yến, nếu cô biết tung tích tên sát thủ Ma Nhân này, vậy thì nói ra điều kiện của cô. Nếu chúng tôi có thể làm được thì tất nhiên sẽ giúp cô." Lý Thanh Tịnh nói theo.

Lưu Hải Yến hỏi Lý Thanh Tịnh: "Chị Lý, điều kiện của tôi chính là, cô có thể cho tôi mượn chồng của cô để tôi dùng một chút hay không?"

"Cô nói cái gì?" Triệu Hùng trừng mắt.

Lý Thanh Tịnh nghe xong điều kiện của Lưu Hải Yến, cô cũng hơi kinh ngạc. Nhưng mà chợt tưởng tượng, Lưu Hải Yến chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra câu này.

Triệu Hùng nhất định là xuyên tạc ý tứ Lưu Hải Yến.

Lý Thanh Tịnh kéo tay của Lưu Hải Yến, dò hỏi: "Hải Yến, cô nói đưa Triệu Hùng cho cô mượn, rốt cuộc là có ý gì?"

Lưu Hải Yến giảng giải: "Tôi nghe nói bên trên núi mẫu tử có cái miếu, hứa hẹn rất linh. Cho nên muốn đi núi mẫu tử một chuyến. Chị Lý cũng biết tôi chưa quen cuộc sống ở Hải Phòng này. Cho nên muốn tìm một người quen đi theo tôi. Chồng của cô là một người rất có trách nhiệm, võ công lại cao cường, là một người vô cùng thích hợp. Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn anh ta theo tôi đi núi mẫu tử một chuyến mà thôi. Có đồng ý hay không thì nhìn các người."

Nghe xong lời giải thích của Lưu Hải Yến, Lý Thanh Tịnh cũng không do dự: "Được rồi. Vậy để Triệu Hùng đi với cô một chuyến. Nhưng mà chuyện này phải đặt ở sau ngày bắt được tên sát thủ Ma Nhân kia. Người này nếu không diệt trừ, là một tai họa lớn. Anh em bạn bè bên người chúng tôi đã gặp nạn không ít rồi."

Lý Thanh Tịnh nói những lời nói này có thể nói giọt nước không lọt.

Vừa đáp ứng với điều kiện Lưu Hải Yến đề ra, cũng sẽ không bị Lưu Hải Yến lừa gạt.

Chỉ cần trước tiên bắt được Ma Nhân, cô mới đồng ý để Triệu Hùng đưa Lưu Hải Yến đi núi mẫu tử.

Lưu Hải Yến lập tức gật đầu đáp ứng: "Được. Vậy cứ quyết định như thế. Bây giờ tôi sẽ nói tung tích Ma Nhân này cho các người."

Thế là Lưu Hải Yến nói ra địa điểm ẩn núp của Ma Nhân cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng không để ý đi theo Lưu Hải Yến đến núi mẫu tử, chỉ cần Lý Thanh Tịnh đồng ý là được.

Liền xem như Lưu Hải Yến muốn hại anh, võ công của anh cũng rất cao cường, anh tuyệt đối tự tin có thể bảo vệ bản thân.

Sau khi biết được tung tích của Ma Nhân từ trong miệng Lưu Hải Yến, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, để anh ta mang theo Nông Tuyền, Tiết Ân, Tàn Kiếm và bốn anh em nhà họ Mã, tất cả đều đi bắt Ma Nhân. Hơn nữa còn ra lệnh giết không tha.

Rất nhiều anh em trong Cửu Đường đều chết ở trong này tên Ma Nhân này, thù này nhất định phải báo.

Dù sao thì Ma Nhân cũng là tội phạm bị truy nã quốc, loại người này là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, chết không hết tội.

Triệu Hùng lần này phái ra Trần Văn Sơn, Nông Tuyền Tiết Ân và bọn người Tàn Kiến, có chút dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Nhưng mà anh rất hận tên Ma Nhân này, dám ra tay với anh em của Cửu Đường, anh hận không thể băm tên Ma Nhân này thành thịt muối.

Triệu Hùng cũng không có trực tiếp tham gia vây bắt Ma Nhân. Với thực lực của Ma Nhân còn chưa đến mức để Triệu Hùng tự ra tay.

Lý Thanh Tịnh cũng không gấp gáp ở giờ phút này, cô bồi tiếp Lưu Hải Yến trên ghế sa lon trong phòng khách chờ tin tức của đám người Trần Văn Sơn.

Ước chừng ba mươi phút sau, Trần Văn Sơn gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói đi tới địa điểm mà Triệu Hùng địa điểm, đã bắt được Ma Nhân, đã đánh chết anh ta.

Với thực lực của Trần Văn Sơn, đương nhiên sẽ không để Ma Nhân còn sống.

Vốn dĩ Triệu Hùng còn muốn dùng Ma Nhân để tế mộ những anh em ở Cửu Đường. Nhưng dù sao Ma Nhân cũng tội phạm truy nã quốc tế, chỉ có thể giao có cảnh sát xử lý.

Nhận được báo cáo của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, anh rốt cuộc đã có giao phó với những người anh em đã mất ở Cửu Đường.

Lưu Hải Yến cũng nghe đến tin tức Ma Nhân bị tìm thấy, hơn nữa còn bị giết chết, sắc mặt đắc ý nói: "Thế nào, tôi không có lừa các người phải không? Chị Lý, chị có thể làm chứng. Không thể để cho chồng của chị đổi ý đâu đó."

"Được được được. Không đổi ý. Tôi sẽ để cho Triệu Hùng đi một chuyến với cô. Đúng rồi Hải Yến, thế cô định khi nào sẽ lên đường đi núi mẫu tử?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Lưu Hải Yến nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai đi. Tôi xem dự báo thời tiết nói rằng thời tiết ngày mai rất tốt."

Lý Thanh Tịnh gật đầu một cái.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến, anh đột nhiên hỏi một câu: "Cô Lưu, làm sao cô biết chỗ ẩn núp của Ma Nhân?"

Lưu Hải Yến sắc mặt kiêu ngạo trả lời: "Tôi cũng không cần nói cho anh biết chuyện này? Anh chỉ muốn biết tung tích của Ma Nhân, tôi đã nói cho anh biết rồi. Các người cũng đã bắt được anh ta, hơn nữa còn đánh chết anh ta. Cho nên tôi không có lừa các người. Còn chuyện làm sao tôi biết nơi ẩn núp của Ma Nhân, tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho các người biết."

Nghe được Lưu Hải Yến không chịu nói rõ tình hình thực tế, Lý Thanh Tính nháy mắt ra với Triệu Hùng, ra hiệu anh không cần hỏi nữa.

Lưu Hải Yến nói với Triệu Hùng: "Vậy chín giờ sáng ngày mai, tôi chờ anh ở trước cửa tiểu khu. Chị Lý, vậy tôi sẽ không làm phiền các người. Tôi đi trước."

"Được."

Lý Thanh Tịnh đưa Lưu Hải Yến đến cửa ra vào.

Sau khi Lưu Hải Yến rời đi, Lý Thanh Tịnh mới trở về bên cạnh Triệu Hùng.

Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy Lưu Hải Yến xuất ra danh tiếng, trong lòng cô ấy có chút khó chịu, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Hừ. Tên yêu nữ này thần thần bí bí, tôi nghĩ cô ta khẳng định có vấn đề."

"Ngọc Kỳ, không cho phép gọi cô ta là yêu nữ nữa."

"Chị Lý, em không có gọi trước mặt cô ta, chỉ vụng trộm gọi sau lưng cô ta thôi."

Lý Thanh Tịnh nghe xong lời nói của Hà Ngọc Kỳ, thực sự có chút dở khóc dở cười.

Hà Ngọc Kỳ nếu mà tùy hứng lên, cô cũng không thể quản được.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Người Lưu Hải Yến này thật sự có chút thần bí, em không có để anh tiếp tục hỏi cô ta, là muốn anh tiếp xúc thâm nhập gần gũi để hiểu rõ cô ta. Anh đi theo cô ta đến núi mẫu tử, chính là một cơ hội tốt nhất, không phải sao?"

Triệu Hùng có thể hiểu được ý nghĩ của Lý Thanh Tịnh, anh gật đầu một cái rồi nói: "Thanh Tịnh, em nói đúng. Cho dù Lưu Hải Yến có phải là người của Am Cẩu hay không, chỉ cần cô ta không có ý định hại chúng ta, anh đương nhiên sẽ không phiền cô ta. Nhưng nếu mà cô ta trăm phương ngàn kế tiếp cận chúng ta để hại chúng ta, anh sẽ không buông tha cô ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi