CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi ba sát thủ Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi đều bị sa lưới thì cảnh sát Hải Phòng tổ chức buổi họp báo tin tức truyền thông.

Một khi công khai chuyện này, hẳn sẽ đưa tới sóng to gió lớn trên toàn thế giới.

Ba người này nhưng là sát thủ quốc tế vô cùng nổi tiếng, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế đều bó tay với bọn họ, nhiều lần vây quét đều không công trở lại. Không ngờ rằng bọn họ sẽ sa lưới ở một thành phố nho nhỏ chật hẹp nhỏ bé như Hải Phòng.

Thành phố Hải Phòng trong lúc này vô cùng nổi tiếng. Cũng may mà cảnh sát Hải Phòng làm việc hiệu suất cao.

Trần Văn Sơn nhận được một bằng khen trước mặt toàn dân thay Triệu Hùng.

Ba tên sát thủ này, cảnh sát hình sự quốc tế đưa ra tiền thường không ít. Triệu Hùng là người trực tiếp tham dự, thật sự là nhận được không ít tiền thưởng.

Nhưng mà Triệu Hùng đều đưa số tiền này cho Lan Ngọc Tâm, để cho bà ta phát cho những người thân của những anh em đã chết đi, để tỏ lòng của anh.

Người khác không biết ba tên sát thủ này là chết ở trong tay Triệu Hùng. Nhưng mà Hoàng Long, Tây Giao, Liệp Hộ Môn và tập đoàn Thiên Vương là những nơi đầu tiên nhận được tin tức này.

Liệp Hộ Môn phái người đi Hải Phòng, toàn bộ đều chết ở Hải Phòng, chuyện này để các thế lực đều vô cùng kiêng kỵ. Đặc biệt là thực lực của Triệu Hùng sâu không lường được, không thể biết được tu vi chân chính của anh.

Rõ ràng là cao thủ còn xếp hạng ở trên Nhân bang, thế mà cao thủ xếp mười hạng đầu ở Thiên bang đều không phải là đối thủ của Triệu Hùng, điều này khiến cho các thế lực vô cùng kiêng kỵ. Hơn nữa Hải Phòng còn có người đứng đầu Thiên bang, ông cụ Khổng.

Nếu mà ông cụ Khổng liên thủ với Triệu Hùng, lại thêm một đám Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và một đám cao thủ trên bảng Võ Thần, như vậy thì ai cũng không dám dễ dàng đi trêu chọc Triệu Hùng.

Trừ khi xuất động cao thủ thần bảng.

Nhưng mà cao thủ thần bảng chỉ có mười mấy người trên toàn cầu, không phải thời điểm cuối cùng, ai cũng không muốn lấy ra át chủ bài của bản thân. Huống chi còn có Triệu Hùng và ông cụ Khổng ở đây, coi như xuất động cao thủ trong thần bảng thì bọn họ cũng không có nắm chắc phần thắng.

Triệu Hùng để Lan Ngọc Tâm trì hoãn cử hành tang lễ của các anh em trong Cửu Đường thêm một ngày.

Dù sao thì anh đã đồng ý đi theo Lưu Hải Yên lên núi mẫu tử, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Lý Thanh Tịnh đã biết được chuyện này, cũng không cần báo cáo chuẩn bị.

Chín giờ sáng hôm sau, khi Triệu Hùng lái chiếc Mercedes-Benz đi tới cửa tiểu khu Ngã Nguyệt Đàm thì thấy Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo đã sớm chờ ở đó.

Điều khác thường là hai người cũng không có lái xe.

Sau khi Triệu Hùng ngừng xe, anh hỏi Lưu Hải Yến: "Xe của cô đâu rồi?"

"Tôi làm gì có xe, xe kia chính là thuê tới." Lưu Hải Yến tiện tay mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phụ.

Lâm Thanh Thảo rất hiểu ý, ngồi xuống hai ghế ở sau.

"Vậy các người làm sao tới?" Triệu Hùng hỏi tiếp Lưu Hải Yến.

"Đón xe taxi!" Lưu Hải Yến cố ý cười nhạo Triệu Hùng: "Anh nghĩ rằng người nào cũng có thể lái xe sang trọng như anh sao?"

"Thôi đi. Người khác không biết lai lịch của các người, chẳng lẽ tôi còn không biết sao."

Triệu Hùng vừa nói xong câu này thì cảm thấy chột dạ. Trong chuyện này, anh chỉ biết là Lưu Hải Yến có quan hệ vi diệu với Am Cẩu, là cháu gái của ông chủ Lưu ở Nha Trang. Còn Lưu Hải Yến có bối cảnh gì, anh thật sự là không biết.

Triệu Hùng không muốn trò chuyện gì thêm ở trên vấn đề này với Lưu Hải Yến, anh đổi chủ đề:

"Cô thắt dây an toàn chặt vào, chúng ta phải đi quốc lộ, sau đó còn phải đi đường núi. A, sao cô không mang giày du lịch, thế này thì sao mà leo núi."

Lưu Hải Yến nhìn phía dưới chân còn đang mang giày cao gót. Sắc mặt cực kỳ lúng túng nói: "Tôi đi rất vội vàng nên chưa kịp đổi. Nếu không thì anh lái xe đến một cửa hàng nào đó, tôi và Lâm Thanh Thảo đi mua hai đôi giày du lịch, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian."

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Cũng chỉ có thể dạng này."

Triệu Hùng đầu tiên là lái xe đến một cửa hàng vật dụng thể dục.

Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo xuống xe không bao lâu, mỗi người mặc một đôi giày du lịch mới rồi trở về.

Lưu Hải Yến rất hài lòng với giày mới, tâm tình đang tốt, cười nói với Triệu Hùng: "Được rồi. Bây giờ chúng ta có thể đi rồi."

Triệu Hùng gật đầu, lái xe chạy về phương hướng núi mẫu tử.

Núi mẫu tử nằm ở giữa Hải Phòng và huyện Kim, mặc dù là đi đường quốc lộ, nhưng bởi vì con đường này thiếu tu sửa đã lâu, đường lúc nào cũng mấp mô.

Con đường quốc lộ này còn dễ nói, đường trong huyện còn lắc lư lợi hại hơn.

Dọc theo đường đi, Triệu Hùng đều đang tập trung lái xe, rất ít nói chuyện với hai người Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo. Trái lại thì cái miệng của Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Nào cũng không có nhàn rỗi, hai người nói chuyện từ đồ trang điểm, nói tới quần áo, sau đó thì nói những chỗ muốn đi du lịch, trò chuyện không ngừng.

Kỳ thực thì khoảng cách chỉ tầm 70km, nhưng bởi vì con đường không dễ đi, phải mất gần nửa tiếng mới tới nơi.

Triệu Hùng đã nghe nói về núi mẫu tử, nhưng mà anh chưa bao giờ tới.

Cái gọi là núi mẫu tử, kỳ thực là hai tòa núi. Một tòa có hình thượng giống như mẹ già, một tòa thì có hình thượng giống như đứa bé mười tuổi, vì thế mà có biệt danh núi mẫu tử.

Lưu Hải Yến nói đến có cái miếu trên núi rất linh, sau đó thì cuộc trò chuyện rơi vào trên núi mẫu tử. Nhưng mà nghe nói cảnh sắc của núi mẫu và núi tử là mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.

Nếu là chỉ dạo một tòa, khó tránh khỏi sẽ có tiếc nuối.

Sau khi dừng xe, Triệu Hùng đi theo Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo leo lên bậc thềm đá, đi lên núi mẫu tử.

Bây giờ cũng không phải mùa du lịch, nhưng mà núi mẫu tử vẫn vô cùng đông người, người người tới cầu nguyện thắp hương.

Loại địa phương vắng vẻ này, theo lý thuyết sẽ không có bao nhiêu người tới mới đúng. Không nghĩ rằng lại có không ít hành khách và khách du lịch.

Thật đúng "Núi không tại cao, có tiên thì có danh: Thủy không tại sâu, có long thì linh."

Mọi người tới núi mẫu tử chủ yếu là vì thắp hương cầu nguyện. Ngoài ra còn có du lãm cảnh sắc của núi mẫu tử này.

Giải quyết triệt để ba tên sát thủ cao cấp của Liệp Hộ Môn, chuyện này để cho tâm tình của Triệu Hùng vô cùng tốt. Cho nên khi Lưu Hải Yến tra hỏi anh, Triệu Hùng đều trả lời mọi thứ, biểu hiện đúng quy đúng củ.

Vừa không có biểu hiện nhiệt tình ra ngoài, cũng không biểu hiện lạnh nhạt ra ngoài.

Bò không sai biệt lắm gần ngàn cái bậc thang, bọn họ rốt cuộc đã tới miếu ở trên núi.

Miếu nhỏ không lớn, nhưng hương khói lượn lờ, hương hỏa vô cùng hưng thịnh.

Hai người Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo leo núi đều mệt đến đổ mồ hôi tràn trề, trái lại thì Triệu Hùng chỉ rướm mồ hôi trên trán, hô hấp chưa từng loạn nhịp. Có thể thấy được bình thường rèn luyện và nội công thâm hậu của anh, nổi bật đi ra.

Ba người đều tiến vào trong miếu, Lưu Hải Yến tới bên cạnh hương hỏa, lấy mấy cây nhang dài. Lâm Thanh Thảo cũng lấy mấy cây, sau đó đốt lên rồi cùng Lưu Hải Yến cắm vào lư hương.

Sau đó, hai người quỳ gối lên trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, một bộ dáng vẻ thành tín, bắt đầu thắp hương bái Phật.

Triệu Hùng ở một bên không có việc gì, cũng lấy ba cây nhang dài, đốt lên rồi cắm vào trong lư hương.

Anh quỳ gối trên bồ đoàn, cầu nguyện cho hai mẹ con Lý Thanh Tịnh bình an, người một nhà có thể hòa thuận vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ.

Triệu Hùng cầu nguyện xong thì đứng lên, anh nhìn thấy Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo còn đang quỳ ở đó.

Anh nghĩ rằng Lưu Hải Yến nói đến núi mẫu tử để thắp hương cầu nguyện thì cũng chỉ nói một chút mà thôi. Xem ra, Lưu Hải Yến là có chuyện gì nên muốn đến đây để cầu nguyện.

Triệu Hùng ở một bên nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến.

Không thể phủ nhận, Lưu Hải Yến là người phụ nữ thông minh lại rất xinh đẹp. Coi như so với Lý Thanh Tịnh, Vân Nhã hay là Dương Lam thì không kém cạnh bao nhiêu. Đặc biệt là cỗ linh khí bức người trên thân kia, thực sự là hiếm thấy trong phái nữ.

Nhưng mà người phụ nữ này xuất hiện lần đầu ở thọ yến của ông cụ Mã, sau đó xuất hiện mấy lần không thích hợp ở bên cạnh anh, chuyện này để cho Triệu Hùng không thể không hoài nghi thân phận của cô ta.

Nhưng mà điều để cho Triệu Hùng khó hiểu là, nếu như Lưu Hải Yến thực sự là người của Am Cẩu, sao cô ta không muốn sát hại anh, hoặc là bạn bè bên cạnh?

Huống chi Ma Nhân là người của Liệp Hộ Môn, cũng là người của Am Cẩu.

Lưu Hải Yến tiết lộ chỗ ẩn núp của Ma Nhân với anh, đây chẳng phải là nói rằng cô ta phản bội Am Cẩu rồi sao?

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Người phụ nữ này rốt cuộc đang tính toán điều gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi