CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Khải Nghĩa bị Triệu Hùng nói đến á khẩu không trả lời được.

Nhưng nhà họ Triệu cũng có nỗi khổ mà!

Triệu Khải Nghĩa lại không có cách nào nói rõ cho Triệu Hùng, ông ấy xụ mặt nói: “Xem ra, khúc mắc giữa chúng ta không dễ dàng cởi bỏ! Được rồi, lúc mở phiên toà, bố cậu sẽ đến.”

Vừa nghe mình và nhà họ Triệu tranh cãi vì “Trung tâm mua sắm Tần Uyển”, Triệu Khải Thời sẽ đến Hải Phòng. Triệu Hùng nghe được tin tức này, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị nào nữa.

“Người đàn bà kia cũng tới à?” Gương mặt Triệu Hùng âm trầm như nước, lên tiếng hỏi.

Triệu Khải Nghĩa “Ừ!” một tiếng nói: “Bà ta sẽ cùng đi với bố cậu!”

Chợt nghe “Răng rắc!” một tiếng, cái ghế Triệu Hùng đang ngồi vỡ ra trở nên nát bấy.

Ngay trong lúc cái ghế vỡ ra, Triệu Hùng đã đứng lên.

Triệu Khải Nghĩa lộ ra vẻ kinh dị, chưa từng thấy Triệu Hùng nhúc nhích, vậy mà cái ghế đang ngồi tự động vỡ vụn.

Công phu đến cảnh giới nhất định mới có thể làm được điều này.

Mặc dù Triệu Hùng biết chân tướng.

Biết Triệu Khải Thời là vì nhà họ Triệu mới có thể cùng một chỗ với người đàn bà Lưu Văn Nhân kia.

Thế nhưng vừa nhắc tới người đàn bà Lưu Văn Nhân này, sẽ làm anh nhớ tới mẹ ruột Tần Uyển của mình, không khỏi nổi giận. Lúc này mới trong cơn tức giận, thầm vận nội công làm vỡ ghế ngồi.

Triệu Khải Nghĩa có thể hiểu được tâm tình của Triệu Hùng, lên tiếng khuyên nhủ: “Hùng à, đã qua lâu như vậy, lẽ nào cháu vẫn không thể nguôi sao?”

“Chú Ba, mẹ tôi chỉ có một. Lưu Văn Nhân là cái gì chứ? Nếu không phải là bởi vì người đàn bà này, mẹ tôi sao sẽ trước khi mất không có bố tôi chắn giữ ở bên người của bà. Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt thất vọng kia của mẹ tôi. Tôi làm không được! Tôi làm không được!”

“A!...”

Triệu Hùng hét lớn một tiếng, để phát tiết hậm hực trong lòng.

“Không trải qua đau khổ của người khác, đừng khuyên người ta làm việc thiện!”

Mẹ và bố trên phương diện dạy con này, từng người diễn thành nhân vật khác nhau.

Tình yêu của bố dành cho con phần lớn đều giấu trong sự lơ là hờ hững. Sẽ không dễ dàng tỏ ra tình thương của bố trước mặt bọn nhỏ. Nhưng mẹ thì không giống vậy, lòng dạ đàn bà tinh tế, sau khi có con càng đặt hết tâm can ở trên người đứa con.

Triệu Khải Thời trước kia bởi vì chuyện của “Tập đoàn Khải Thời” bận rộn, hai bố con Triệu Hùng cùng Triệu Khải Thời vốn ít giao lưu. Nhưng Tần Uyển thì ân cần dạy dỗ con trai Triệu Hùng, từ tập tễnh bước đi, đến lúc biết chữ, đều được quan tâm bội phần.

Tần Uyển thường xuyên chỉ biết ôm con trai lớn Triệu Hùng, nói cho anh đạo lý làm người, triết lý cuộc sống.

Có thể nói, tính cách nho nhã, gặp chuyện trầm ổn, trọng tình nghĩa của Triệu Hùng do Tần Uyển dạy dỗ hun đúc.

Tình yêu của Triệu Hùng đối với mẹ Tần Uyển sâu nặng hơn xa so với bố Triệu Khải Thời!

Hơn nữa, Triệu Khải Thời về sau cưới Lưu Văn Nhân không xê xích nhiều tuổi với Triệu Hùng cho lắm, điều này trực tiếp làm cho mâu thuẫn bố con trở nên gay gắt.

Trong mắt người khác, Triệu Khải Thời là trái phải rõ ràng, vì nhà họ Triệu, là một người hiên ngang lẫm liệt; nhưng ở trong mắt Triệu Hùng, Triệu Khải Thời không có trách nhiệm của một người chồng, sau khi vợ chết chưa lạnh mồ đã làm kết hôn với vợ mới rồi.

Ông ta là một người chồng thất trách, càng một ông bố thất trách!

Cái này giống như là một cây gai đâm vào trong lòng của Triệu Hùng, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh!

Triệu Hùng phát tiết xong, một lần nữa tìm một cái ghế ngồi xuống, lại móc thuốc lá ra hút.

“Hùng, bớt hút thuốc đi! Không tốt cho thân thể.” Triệu Khải Nghĩa khuyên nhủ Triệu Hùng.

Triệu Hùng hỏi ngược lại Triệu Khải Nghĩa: “Chú Ba, chú đã biết hút thuốc không tốt cho thân thể, vì sao chú còn có thể hút thuốc?”

“Cái này...” Triệu Khải Nghĩa bị Triệu Hùng hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Triệu Hùng nói với Triệu Khải Nghĩa: “Chú Ba! Biết rõ không thể làm, hết lần này tới lần khác lại làm. Có thể chỉ người hút thuốc lá tự biết mình đang làm cái gì. Nhưng người ở bên ngoài xem, hút thuốc là không tốt. Chú hiểu ý của tôi chứ?”

Triệu Khải Nghĩa bất đắc dĩ cười cười nói: “Nhóc con cậu không cần theo tôi vòng vo. Nói tới nói lui, còn không phải là ở trong tối nói bố cậu. Cậu là muốn nói cho dù bố cậu có bất đắc dĩ nhưng theo ý của cậu, ông ta vẫn đang làm chuyện sai, đúng hay không?”

Triệu Hùng không trả lời, mà là hút một hơi thuốc, lấy phương thức yên lặng trả lời.

Triệu Khải Nghĩa tay chỉ Triệu Hùng nói: “Thằng nhóc này! Tính tình giống như đúc bố cậu, đều là tảng đá trong WC vừa thúi vừa cứng. Ở trong chuyện này, tôi cũng không cách nào khuyên cậu. Giữa cậu và bố cậu là gút mắc. Chú Ba chỉ hy vọng, gút mắc này có một ngày có thể mở ra.”

“Nếu là gút mắc thì làm sao có thể cởi ra chứ?” Triệu Hùng lãnh đạm nói.

Triệu Khải Nghĩa thở dài nói: “Hùng, có một số việc không phải là dùng đúng sai để cân nhắc.”

“Vậy dùng cái gì để cân nhắc?”

“Cái này...”

Triệu Khải Nghĩa trong khoảng thời gian ngắn lại á khẩu không trả lời được.

Ở chuyện này, ông ấy chỉ là một ông chú, cũng không tiện nói cái gì.

Trong phòng lần thứ hai yên lặng lại, Triệu Hùng ngồi ở trên ghế sa lon, khi thì chau mày, khi thì nhìn điện thoại di động; mà Triệu Khải Nghĩa chắp hai tay sau lưng, ở trong phòng thong thả đi qua đi lại.

Mãi cho đến gần mười hai giờ đêm, đám người Nông Tuyền và vệ sĩ nhà họ Triệu phái ra vẫn không truyền tin tức về.

Lúc này, điện thoại trong tay Triệu Hùng reo lên.

Anh liếc mắt nhìn tên trên điện thoại di động một cái, là vợ Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại.

Triệu Hùng đi ra ngoài lâu như vậy, vẫn không có báo gì, không khỏi khiến Lý Thanh Tịnh lo lắng.

“Thanh Tịnh! Có chuyện gì à?” Sau khi nhận điện thoại, Triệu Hùng hỏi.

Vừa thấy là Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại tới, Triệu Khải Nghĩa mới vừa đứng lên, cái mông lại trầm xuống.

“Triệu Hùng, chuyện đã giải quyết chưa? Đã trễ thế này, sao anh còn chưa về?” Lý Thanh Tịnh lo lắng dò hỏi.

“Anh đã rời khỏi quán bar Hoa Đế, bây giờ đang ở vườn Hạnh Phúc!” Triệu Hùng giải thích.

Lý Thanh Tịnh biết, người nhà họ Triệu ở “Vườn Hạnh Phúc”.

Vừa nghe Triệu Hùng đi “Vườn Hạnh Phúc”, không khỏi kinh ngạc mà hỏi thăm: “Anh đi vườn Hạnh Phúc làm gì?”

“Hằng có thể gặp nguy hiểm!”

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi tới.

“Thanh Tịnh, trở lại sẽ nói tỉ mỉ với em, anh đang đợi điện thoại của Nông Tuyền. Được rồi, em ngủ trước đi! Không cần lo lắng, có anh ở đây, không có chuyện gì!”

“Ừ! Vậy anh chú ý an toàn.”

Lý Thanh Tịnh căn dặn Triệu Hùng, sau đó cúp điện thoại.

Đợi Triệu Hùng nói chuyện điện thoại xong, Triệu Khải Nghĩa nói với Triệu Hùng: “Hùng, cháu và Thanh Tịnh cô...”

Mà mới vừa nói một nửa, còn chưa nói hết, điện thoại di động của Triệu Hùng lại đúng lúc lên.

Thấy là Nông Tuyền gọi điện thoại tới, Triệu Hùng "Suỵt!" một cái với Triệu Khải Nghĩa vội vàng nhận.

“Nông Tuyền, có tin tức Hằng không?” Triệu Hùng vội vàng hỏi Nông Tuyền.

“Cậu chủ! Hằng anh...”

Triệu Hùng thấy Nông Tuyền nói chuyện ấp a ấp úng, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Vội vàng hỏi tới Nông Tuyền: “Cậu đừng có dông dài, rốt cuộc Hằng làm sao vậy?”

“Hằng bị người ta đánh thành trọng thương, mắt còn mù.”

“Cái gì?” Triệu Hùng bị tin tức này làm cho sợ ngây người.

Sau khi hồi thần, Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền: “Tra được là ai làm không?”

“Không có!”

“Vậy các người ở đâu?”

“Bệnh viện thị trấn Song Yến!”

“Chờ chút, tôi tới ngay!”

Triệu Khải Nghĩa đã từ nội dung trong điện thoại của Triệu Hùng, nghe ra chuyện đại khái. Đợi sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, ông ấy nói với Triệu Hùng: “Hùng, lái xe của tôi đi!”

Xe Triệu Hùng bị Nông Tuyền lái đi, anh gật đầu, cùng Triệu Khải Nghĩa hai người vội vã rời khỏi vườn Hạnh Phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi