CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Xe của Triệu Khải Nghĩa là một chiếc Bentley màu đen.

Sau khi Triệu Hùng cùng Triệu Khải Nghĩa lên xe, Triệu Hùng để chú Ba Triệu Khải Nghĩa mở ra bản đồ trong điện thoại di động ra trực tiếp định vị vào bệnh viện “Thị trấn Song Yến”.

Từ Hải Phòng đi tỉnh Lam Hỏa, đi ngang qua thị trấn Song Yến. Trên đường có đường tắt có thể xuống đến “Thị trấn Song Yến”.

Triệu Hùng lái ra khu vực thành thị, sau khi lên quốc lộ, một đường lái nhanh nhất có thể, khoảng 240 km/h.

Triệu Khải Nghĩa biết kỹ thuật lái xe của Triệu Hùng cao, nhưng chạy như bay trên cao tốc, làm cho ông ấy run như cầy sấy, thắt chặt lại dây an toàn trên người.

Ông gọi điện thoại cho Triệu Khải Nhân: “Anh Hai, đã tìm được Hằng rồi. Nó bị thương, ở bệnh viện thị trấn Song Yến. Anh mau dẫn người chạy đi nhìn trước một cái! Em và Hùng đã ở trên đường.”

“Được! Anh lập tức dẫn người tới.”

Sau khi anh em hai người gọi điện thoại xong, trong xe lần thứ hai trở nên yên tĩnh lại.

Trong bóng đêm đen nhánh, Triệu Hùng lái xe Bentley, như một u linh màu đen, vội vã tại đi trên cao tốc thông đến tỉnh Lam Hỏa.

Từ Hải Phòng đến thị trấn Song Yến, vốn cần hai tiếng rưỡi đồng hồ đường xe, bị Triệu Hùng cứng rắn rút gọn còn nửa giờ.

Bệnh viện thị trấn Song Yến không lớn, điều kiện chữa bệnh có hạn.

Thấy bởi vì một bệnh nhân mà rất nhiều người tới. Chuyện này đã kinh động viện trưởng bệnh viện thị trấn Song Yến.

Lúc Triệu Hùng cùng Triệu Khải Nghĩa chạy đến, mười mấy vệ sĩ nhà họ Triệu, mỗi người dáng người cao ngất, chỉnh tề đứng ở cửa.

Nhìn thấy Triệu Khải Nghĩa, tất cả chỉnh tề khom người cung kính kêu lên: “Ngài Ba!”

Triệu Khải Nghĩa gật đầu, cùng Triệu Hùng vào bệnh viện.

Quy mô bệnh viện thị trấn thật sự rất nhỏ.

Bác sĩ phụ trách cũng bó tay với bệnh tình của Triệu Hằng, thấy trong bệnh viện thoáng cái vọt tới nhiều người như vậy thì lập tức gọi điện thoại mời viện trưởng Du Phương tới.

Du Phương là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, mang kính mắt.

Lúc Triệu Hùng cùng Triệu Khải Nghĩa vào phòng bệnh, Du Phương đang tự mình kiểm tra thân thể cho Triệu Hằng.

Thấy Triệu Hùng tới, Nông Tuyền lập tức gọi: “Cậu chủ!”

Du Phương thấy một đống người chen lấn trong phòng bệnh, hai người mới vào dường như có lai lịch lớn, có chút tức giận nói: “Người không liên quan xin mời đều đi ra ngoài, chỉ có thể có hai người ở lại!”

Triệu Hùng nói với đám người Nông Tuyền: “Các người đi ra ngoài đi!”

Triệu Khải Nhân nói với Triệu Khải Nghĩa,: “Chú Ba, tôi ở bên ngoài chờ chú. Chú và Hùng ở lại chỗ này đi!”

“Được!” Triệu Khải Nghĩa gật đầu.

Sau khi Du Phương kiểm tra tỉ mỉ, quay đầu hỏi hai người Triệu Hùng cùng Triệu Khải Nhân: “Bệnh nhân là thế nào với hai người?”

Triệu Hùng mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nghĩ đến mình bị đuổi khỏi nhà họ Triệu rồi, nói ra thân phận không thích hợp.

Triệu Khải Nghĩa nói: “Nó là Triệu Hằng, là cháu tôi!”

“Trên người bệnh nhân có rất nhiều chỗ gãy xương, hai mắt đã mù. Lấy điều kiện chữa bệnh cùng kỹ thuật của bệnh viện chúng tôi, không cách tiến hành phẫu thuật cho anh ta được. Về mắt của anh ta, trong vòng 48 tiếng đồng hồ, nếu như không được phẫu thuật đổi mắt, có khả năng sẽ hoàn toàn bị mù.”

Triệu Khải Nghĩa cùng Triệu Hùng nghe xong Du Phương chẩn đoán bệnh thì kinh sợ đến trợn mắt hốc mồm.

Triệu Hằng mới hơn 20 tuổi đầu, nếu như hai mắt mù vĩnh viễn, có thể nói tiền đồ hủy hết.

Triệu Hùng hỏi Du Phương: “Bác sĩ, mắt của anh ta là làm sao bị mù?”

“Trúng độc!” Du Phương lắc đầu nói: “Cụ thể là độc gì, không qua xét nghiệm, tôi cũng không có cách nào phán đoán. Nhưng các người nhìn màu da anh ta xanh đậm, rõ ràng cho thấy dấu hiệu trúng độc. Nếu như màu da chuyển thành tím, chỉ sợ cũng không thể nào làm gì được nữa rồi. Tôi dám khẳng định, người nọ là cao thủ dùng độc.”

“Cao thủ dùng độc?”

Nghe được bốn chữ này, Triệu Hùng không khỏi cau mày.

Hiện nay, anh biết “Cao thủ dùng độc”, hay là từ trong miệng Tiết Ân nghe được chỉ có người gọi là “Tà Y” kia.

Chẳng lẽ là Tà Y làm?

Nhưng Triệu Hằng không thù không oán với “Tà Y” này, tại sao anh ta phải hạ độc thủ với Triệu Hằng?

Triệu Hằng trọng thương hôn mê chưa tỉnh, sợ rằng cái này không thể giải đáp, chỉ chờ anh ta tỉnh lại, mới có thể biết.

“Bác sĩ! Lúc nào anh ta có thể tỉnh lại?” Triệu Hùng hỏi Du Phương.

“Thương thế anh ta nghiêm trọng, hai mắt lại mù. Tôi cho người tiêm thuốc gây tê cho anh ta, khoảng nửa giờ nữa là có thể tỉnh lại! Nhưng mà trước khi không chắc chắn tiến hành phẫu thuật đổi mắt, tốt nhất đừng cho anh ta tỉnh lại. Cho dù là tỉnh lại, độc trên người của anh ta không giải được, rất có thể bởi vậy mà bị mất mạng.” Du Phương thở dài nói: “Ôi! Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người hạ độc lợi hại như vậy. Cái này là thù oán thế nào mới có thể ra tay ác độc như vậy.”

“Chúng tôi đây muốn chở anh ta về Hải Phòng làm sao bây giờ?” Triệu Khải Nghĩa hỏi.

Du Phương nói: “Vậy cũng chỉ có thể tiêm gây tê thêm một lần nữa cho anh ta. Nhưng thứ này có di chứng, không thích hợp tiêm vào quá nhiều. Các người chạy tới Hải Phòng, cần khoảng từ hai đến ba tiếng đồng hồ, tôi tiêm một liều thuốc ba tiếng cho các người! Nhưng trước đó, các người cần phải liên hệ xong bệnh viện tiếp nhận.”

Triệu Hùng lên tiếng nói với Du Phương: “Bác sĩ, tiêm vào liều hai tiếng thôi! Ông cũng nói gây tê nhiều không tốt cho thân thể.”

Sau khi Du Phương nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Cậu chắc chắn có thể trong vòng hai tiếng chạy tới bệnh viện Hải Phòng?”

“Chắc chắn!” Triệu Hùng gật đầu.

Triệu Khải Nghĩa nói với Du Phương: “Bác sĩ, cứ theo cậu ấy nói mà làm! Tôi tin cậu ấy có thể chạy tới Hải Phòng trong vòng hai giờ.”

“Vậy các người mau chóng liên hệ bệnh viện đi! Liên hệ xong, bên này tôi bắt đầu tiêm vào cho anh ta.” Du Phương nói.

Đều đã hơn một giờ sáng, nếu là liên hệ bệnh viện khác, chắc sẽ gặp nhiều khó khăn.

Thế là, Triệu Hùng đơn giản trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung, để ông gọi điện thoại cho Tống Duy Miên của “Bệnh viện Bình Thái”, lập tức sắp xếp cấp cứu tiếp nhận Triệu Hằng.

Cũng trong điện thoại, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt một lần tình huống của Triệu Hằng cho Trần Thiên Trung.

Trần Thiên Trung vừa nghe Triệu Hằng không chỉ có người bị thương nặng, còn hai mắt mù rồi. Nào dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Tống Duy Miên của “Bệnh viện Bình Thái”. Nói bệnh nhân khoảng hai tiếng nữa sẽ đến, để ông ta lập tức sắp xếp phòng cấp cứu cũng tổ chức chuyên gia hội chẩn.

Bệnh viện Bình Thái, là công ty dưới tay “Tập đoàn Hùng Quang”.

Sau khi Tống Duy Miên nhận được điện thoại của Trần Thiên Trung, vội vàng từ trong chăn bò ra. Vội vã mặc quần áo, vừa gọi điện thoại vừa chạy ra ngoài, triệu tập hết tinh anh nòng cốt trong viện đến.

Triệu Hùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bấm điện thoại của Hoa Di.

Nếu bác sĩ thị trấn Song Yến nói Triệu Hằng là trúng độc, mới đưa đến hai mắt mù.

Nếu như không thể trong vòng 48 tiếng đồng hồ, thành công tiến hành phẫu thuật đổi mắt thì đôi mắt sẽ không giữ được. Mấu chốt ở chỗ cho dù thành công tiến hành phẫu thuật đổi mắt, nhưng nếu không thể loại trừ độc trong người như vậy nhất định tạo thành ảnh thưởng đối với thị lực cùng các bộ phận trên cơ thể.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng bấm điện thoại của Hoa Di.

“Bác sĩ Hoa, tôi có em họ tên Triệu Hằng, anh ta không chỉ bị thương nặng còn mù hai mắt rồi. Viện trưởng bệnh viện thị trấn Song Yến nói nếu như không thể trong vòng 48 tiếng đồng hồ đổi mắt, như vậy thì sẽ bị mù vĩnh viễn. Đồng thời, đều bởi vì trúng độc. Làm phiền cô đi bệnh viện Bình Thái một chút, bên kia tôi đã nói xong rồi! Trong vòng hai tiếng nữa, chúng tôi sẽ đến nơi!”

Hoa Di vừa nghe, nhíu mày hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh nói viện trưởng bệnh viện thị trấn Song Yến kia có phải tên Du Phương không?”

Triệu Hùng không biết tên họ Du Phương, chỉ biết là họ Du. Anh hỏi Du Phương: “Viện trưởng Du, xin hỏi ông tên là Du Phương à?”

“Đúng! Tôi là Du Phương.” Du Phương nói.

Triệu Hùng trả lời Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, ông ấy tên Du Phương.”

“Vậy cùng đưa ông ta đến Hải Phòng, ông ta là một người bạn cũ của tôi!” Hoa Di nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi