CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Bốn người đấu vật này, mỗi người đều nặng hơn 250kg, người nặng nhất phải hơn 300kg, bốn người này cộng lại phải hơn 1000kg.

Bốn người giống như một tòa núi lớn cùng đè ở trên cơ thể Triệu Hùng.

Nếu là người bình thường, hoặc là võ giả bình thường thì đã sớm bị đè chết.

Mà Triệu Hùng lại không muốn bại lộ Bùi Mân kiếm pháp, nếu anh sử dụng bộ kiếm pháp kia thì đã sớm giải quyết những người này rồi.

Âm thầm vận chuyển nội lực lên, cơ thể của Triệu Hùng hơi cong lại.

Một màn kỳ tích xuất hiện, chỉ thấy hai tay Triệu Hùng chống đất, đẩy bốn người đấu vật người Thái Minh đang đè trên người anh lên.

Phó Đại ở một bên kinh ngạc không nói nên lời.

Ngay cả anh ta, nếu như bị bốn người đấu vật người Thái Minh này đè lên cơ thể, anh ta cũng không đứng lên được.

Tin tức nói rằng, người lợi hại nhất của nhà họ Tần là bốn vệ sĩ nhà họ Tần. Tần Nguyên cũng không biết võ công, thế nhưng mà xem ra, võ công của người Tần Nguyên trước mắt này tuyệt đối không thua kém gì anh ta.

Phó Đại là cao thủ xếp hạng thứ 27 trên Thiên bảng. Anh ta lo lắng Tần Nguyên chạy trốn, vội vàng xông về phía Triệu Hùng, nâng chân lên đá phía eo của Triệu Hùng.

Trong chớp mắt, Triệu Hùng dùng nội lực cưỡng ép phá tan bốn người đấu vật kia, rồi lách người lăn một vòng bên cạnh, kịp thời tránh đi công kích của Phó Đại.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm "A...", một người đấu vật bị Phó Đại đá bay ra ngoài.

Cơ thể người đấu vật đã có một trận tiếp xúc thân mật với mặt đất. Anh ta đau tới mức tắc nghẽn hô hấp, ngay cả thở ra cũng rất khó khăn.

Triệu Hùng bò từ dưới đất dậy, hơi nghiêng người tung bay tới vị trí của Tôn Thái Sơn.

Hai người vệ sĩ đang bảo vệ Tôn Thái Sơn, rõ ràng nhìn thấy Triệu Hùng còn cách bọn họ khoảng mười mấy mét, thế mà trong nháy mắt đã xuất hiện một thân ảnh ở trước mặt bọn họ.

Triệu Hùng đưa tay bắt hai người vệ sĩ, kéo cơ thể của hai người bọn họ đập vào nhau.

"Đùng..."

Hai người đập mạnh vào nhau một cái rồi té xỉu trên mặt đất.

Triệu Hùng đưa tay bắt Tôn Thái Sơn, ném ông ta tới chiếc xe thương vụ mà trước đó anh đã đạp xuống.

Sau khi lên xe, anh đóng cửa xe lại.

Người tài xế kinh ngạc kêu "A..." lên, vừa định ra tay với Triệu Hùng thì bị anh đấm một phát ở trên não bộ, tài xế bị choáng đến mức mê man không biết gì.

Triệu Hùng kéo cơ thể tài xế tới chỗ ngồi phía sau xe, sau đó anh tới ghế tài, nhanh chóng khởi động xe.

Phó Đại thấy Tần Nguyên muốn chạy trốn, anh ta chỉ tay vào thuộc hạ rồi thét lên: "Đừng để bọn họ chạy, mau đuổi theo."

Thế là đám người nhao nhao lên xe.

Triệu Hùng đạp chân ga, động cơ xe phát ra tiếng nổ rất to, chớp mắt thì chiếc xe đã chạy khỏi hiện trường.

Phó Đại dẫn người nhanh chóng đuổi theo, bảy, tám chiếc xe đuổi sát xe của Triệu Hùng.

Triệu Hùng vừa lái xe vừa quan sát tình huống đằng sau, khóe miệng không khỏi nở ra nụ cười khinh bỉ.

Chiếc xe thương vụ này, mặc dù chỉ là một chiếc G-L8, nhưng động cơ 2. 0T cũng có thể phát ra hơn 230 mã lực.

Cái động lực này đã đầy đủ. Sau khi rời khỏi bãi đậu xe ở sân bay, anh lái vào đường cao tốc.

Triệu Hùng đạp mạnh chân ga, tốc độ chiếc xe vẫn luôn ở giữa 180 và 200 km/h.

Phía sau anh có ba chiếc xe, ba chiếc xe này vẫn luôn đuổi theo sát xe của Triệu Hùng, khoảng cách giữa hai bên cũng không có bị kéo giãn ra.

Hơn hai mươi phút sau, anh đã lái vào trong thành phố. Sau khi tiến vào thành phố, Triệu Hùng vẫn lái xe nhanh như điện, rẻ bảy quặt tám lần thì đã không thấy bóng dáng.

"Đại ca, đã mất tung tích rồi." Một người thuộc hạ báo cáo với Phó Đại.

Phó Đại tức giận đấm một phát lên vô lăng, anh ta cũng không nghĩ rằng con vịt đã đun sôi thế mà bay mất.

Phó Đại ra lệnh cho thuộc hạ: "Lập tức tìm chiếc xe thương vụ kia khắp thành phố cho tao."

"Hiểu rõ." Thuộc hạ trả lời.

Mở điện thoại định vị ra, bọn họ đã định vị được chiếc xe thương vụ mà Triệu Hùng đang lái.

Chỉ là sau khi tìm thấy chiếc xe, trong xe ngoại trừ người tài xế đang hôn mê, cũng không có bóng dáng Triệu Hùng và Tôn Thái Sơn.

Phó Đại tức giận muốn phát điên lên, anh ta gọi điện thoại cho thuộc hạ ở sân bay, khỏi bọn họ đã khống chế lại khung máy bay kia chưa.

Thuộc hạ nói với Phó Đại, chiếc máy bay kia đã sớm bay lên rồi, nơi đến là tỉnh Thanh Hóa.

Triệu Hùng mang theo Tôn Thái Sơn ngồi trên một chiếc xe taxi. sau khi trốn thoát, anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, bảo Nông Tuyền và Tàn Kiếm đổi đường, đi vòng tới thành phố Vinh nhận điện thoại, anh sẽ để nhóm người của ông ngoại năm bay tới tỉnh Thanh Hóa."

"Hiểu rồi, em kêu bọn họ đi qua ngay."

Lý Thanh Tịnh vội vàng gọi điện thoại cho Nông Tuyền và Tàn Kiếm, để hai người bọn họ lập tức chạy tới thành phố Vinh nhận điện thoại.

Nếu như Triệu Hùng không lo lắng về việc bại lộ võ công, anh đã giết bọn họ ở sân bay rồi. Nhưng mà có quá nhiều người ở sân bay, làm như vậy sẽ dễ chọc tới phiền phức. Với lại thực lực của người đeo kính râm kia cũng không tầm thường, còn thêm bốn người đấu vật người Thái Minh kia giúp anh ta. Nếu như Triệu Hùng muốn gi ết chết mấy người này, anh cũng phải bỏ ra không ít công sức.

Dù sao thì Triệu Hùng cũng đã biết tập đoàn Thiên Thanh tồn tại Phó Đại và bốn người đấu vật người Thái Minh.

Triệu Hùng nói với Tôn Thái Sơn: "Ông chủ Tôn, cảm ơn chú đã ra tay giúp đỡ nhà họ Tần. Nhưng mà dù sao thì chuyện này cũng đã liên lụy tới chú, chú vẫn nên đi ra ngoài tránh một chút thì tốt hơn."

Tôn Thái Sơn gật đầu một cái, nói với Tần Nguyên: "Tần Nguyên, cậu không phải nói muốn đi cùng bọn họ tới nhà họ Tần sao? Bọn họ đều đi rồi thì cậu làm sao bây giờ?"

Triệu Hùng cười cười, nói: " Yên tâm đi, tôi có biện pháp!"

"Tần Nguyên, trước đó sao tôi chưa bao giờ nghe nói rằng cậu biết võ công? Không ngờ rằng võ công của cậu lại lợi hại như vậy."

Triệu Hùng nói: "Kẻ thù của tôi quá nhiều, cho nên tôi vẫn không có thể hiện ra võ công. Ông chủ Tôn, chú có mạng mạng hệ rộng ở thành phố Hải Vân, cho nên hãy nhờ bạn bè giúp đỡ để mau rời đi Hải Vân đi thôi. Chờ chuyện này xong xuôi rồi trở lại."

Tôn Thái Sơn gật đầu một cái, nói: "Về sau có duyên gặp lại."

"Có duyên gặp lại!" Triệu Hùng và Tôn Thái Sơn cùng nắm tay.

Tôn Thái Sơn ngồi vào trong xe taxi, rất nhanh đã rời khỏi chỗ này.

Triệu Hùng đến một chỗ yên tĩnh, đưa tay kéo một phát, mặt nạ Tần Nguyên đã rơi xuống trên tay của anh. Anh giấu mặt nạ ở trong đồ lót, sau đó đeo một cái mặt nạ bình thường lên.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Triệu Hùng vẫy tay chặn một chiếc xe taxi lại, đón xe về tới khách sạn Tứ Quý.

Nhìn thấy Triệu Hùng trở về, Hoa Di vội vàng đi qua gian phòng của anh, quan tâm hỏi: "Sao rồi, người nhà họ Tần đã rời đi rồi phải không?""

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Đã rời đi!"

Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra rồi mồi lửa lên, sau đó rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.

"Hoa Di, thành phố Hải Vân vẫn còn những cao thủ khác của tập đoàn Thiên Thanh, chúng ta phải hành động thật cẩn thận." Triệu Hùng nhắc nhở Hoa Di.

"Vậy chúng ta còn cần phải ở lại thành phố Hải Vân bao lâu nữa?" Hoa Di hỏi lại.

Triệu Hùng nghĩ nghĩ, nói: "Để anh đi hỏi Lạc Vinh một chút, nếu như khẳng định đã không còn manh mối, chúng ta liền lên đường đi tới thành phố Khúc Dạ và thành phố Ngọc Ngà, sau đó sẽ đi tìm kiếm ở thành phố Lệ Giang."

"Lần trước em nhìn thấy hai chị em Kim Châu và Ngân Châu này ở thành phố Đại Lý, chúng ta muốn đi qua nơi này xem thử trước hay không?"

"Cũng có thể." Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Bây giờ chúng ta đã đứt manh mối, chỉ có thể đi ra ngoài thử xem vận khí mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi