CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Cục dân chính thành phố Hải Vân.

Sau khi Lạc Vinh dậy sớm, anh ta nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ của vợ anh ta, cô ấy hối thúc anh ta đi tới cục dân chính để xử lý chuyện ly hôn.

Nhưng mà anh ta không muốn ly hôn. Anh ta sống với Phương Ái Như đã lâu như vậy rồi, ngay cả thời điểm gian nan nhất thì bọn họ cũng đã trải qua, Lạc Vinh vẫn tin tưởng vững chắc rằng anh ta sẽ có ngày nổi danh.

Dưới sự thúc giục của Phương Ái Như, gần mười một giờ trưa, Lạc Vinh cũng không còn cách nào khác, cho nên đành phải đi tới cục dân chính thành phố Hải Vân.

Trước cửa cục dân chính, Lạc Vinh nhìn thấy vợ của anh ta là Phương Ái Như và con gái Mai Nhi.

Nhìn thấy Lạc Vinh đi tới, Mai Nhi tránh khỏi tay của Phương Ái Như rồi chạy về phía Lạc Vinh.

"Bố ơi!"

Lạc Vinh đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, vỗ về nhè nhẹ lên mái tóc cô bé rồi hỏi: "Mai Nhi, con và mẹ đã ở đâu tối hôm qua?"

"Ở trong khách sạn."

Lạc Vinh nghe vậy thì vô cùng đau lòng.

Chỉ nghe Phương Ái Như lạnh giọng nói: "Lạc Vinh, anh còn lề mề cái gì nữa, nhanh đi với tôi vào cục dân chính để giải quyết chuyện ly hôn."

"Ái Như, anh không muốn ly hôn với em." Lạc Vinh dắt tay của Mai Nhi đi tới trước mặt Phương Ái Như.

"Nhưng mà tôi muốn ly hôn với anh."

"Ái Như, tuy nhà họ Lạc của anh đã phá sản, nhưng mà anh sẽ cố gắng hết sức để hai mẹ con em trải qua cuộc sống hạnh phúc."

"Lạc Vinh, anh không cần thề non hẹn biển với tôi nữa. Mỗi lần anh thề hay hứa hẹn cái gì đó thì anh đều làm qua sao? Nam nhân nghèo không đáng sợ, nhưng nếu như không biết tiến bộ thì thực sự là không ai cứu nổi. Tôi không muốn sống hết đời với một cái đồ bỏ đi."

"Anh không phải là đồ bỏ đi." Lạc Vinh nói.

"Không phải?" Phương Ái Như cười lạnh một tiếng, nói: "Khi mẹ con tôi bị người khác ức hiếp, anh đang làm cái gì? Anh sẽ đứng ra sao?"

"Nhà họ Lạc của anh thiếu nợ, ít nhất cũng phải gần 30 tỷ. Bây giờ chúng ta nghèo rớt mồng tơi, anh lấy cái gì để trả nợ?"

"Anh..."

Lạc Vinh không nói nên lời.

Những lời mà Phương Ái Như nói đều là sự thật, Lạc Vinh không có cách nào phản bác.

Những lời thề non hẹn biển trước mặt sự thật, tỏ ra vô cùng yếu ớt.

Đúng lúc này, hai chiếc xe BMW màu trắng dừng trước mặt Lạc Vinh.

Cửa xe được mở ra, một đôi thanh niên nam nữ đi xuống.

Nam thì mặc âu phục giày da, nữ mặc đồ thời thượng, xem xét chính là con nhà giàu có. Phía sau có hai người thanh niên đầu đinh đi theo, xem xét chính là loại nhân vật thuộc hạ.

Người thanh niên sau khi xuống xe, nhìn thấy Lạc Vinh thì rất kinh ngạc, anh ta hỏi: "Lạc Vinh, anh tới đây làm cái gì?"

Anh ta nhìn qua Phương Ái Như, dường như đã hiểu rõ chuyện gì, cười lạnh nói: "Lạc Vinh, không phải là anh và Phương Ái Như tới đây để xử lý chuyện ly hôn chứ?"

Khi Phương Ái Như đến nhà họ Lạc, nhà họ Lạc còn chưa có phá sản. Nhưng mà ba tháng sau đó, nhà họ Lạc gặp khó khăn lớn, khi nhập thuốc thì bị người ta lừa bịp, tiến vào một nhóm thuốc giả. Rồi bị người tố cáo, cho nên các sản nghiệp nhà họ Lạc đều bị niêm phong. Từ đó đến nay thì nhà họ Lạc không phấn chấn lên được, lại trở nên nghèo túng.

Lạc Vinh cũng từ một cậu ấm con nhà giàu trở thành một người nghèo túng.

Sau khi nhà họ Lạc sụp đổ, Phương Ái Như cũng không có lựa chọn ly hôn với Lạc Vinh, mà toàn tâm toàn ý chung sống với anh ta. Nhưng mà Lạc Vinh giống như đã biến thành người khác vậy. Mỗi ngày không phải say rượu thì chính là mơ mộng phát tài. Mượn một chút tiền từ bạn bè rồi muốn phát triển trở lại như trước, nhưng mà lần nào cũng thất bại.

Người thanh niên đi từ trên xe BMW xuống tên là Tào Bân.

Trước đó thì Tào Bân và Lạc Vinh là bạn tốt, nhưng mà sau khi nhà họ Lạc phá sản, hai người đã mỗi người đi một ngả, không còn liên lạc gì với nhau.

Phương Ái Như nhận biết Tào Bân, lạnh giọng nói: "Tào Bân, chuyện giữa tôi và Lạc Vinh cũng không liên quan gì đến danh, anh bớt lo chuyện bao đồng đi."

Tào Bân là tới cục dân chính là để lĩnh giấy kết hôn, người bạn gái đứng bên cạnh Tào Bân cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ồ. Đây không phải là Phương Ái Như sao?"

Người phụ nữ này tên là Thang Nhung, là bạn gái của Tào Bân, hai người cứ chia tay rồi hợp lại. Thế nhưng kết quả là hai người bọn họ vẫn sống cùng với nhau.

Thang Nhung cố ý khoe khoang đối với Phương Ái Như khoe khoang: "Phương Ái Như, cô không phải là không xem trọng tôi và Tào Bân sao? Nói thật cho cô biết, tôi và Tào Bân tới cục dân chính là để lĩnh giấy kết hôn. Đúng rồi, hôn lễ của chúng tôi được tổ chức ở khách sạn Vân Đô mà cô và Lạc Vinh tổ chức ấy. Nhưng mà với thân phận bây giờ của hai người, sợ rằng cũng không bước vào được khách sạn Vân Đô đâu nhỉ."

"Phương Ái Như, cô sống cùng với tên vô dụng Lạc Vinh này làm gì? Tôi đều cảm thấy không đáng thay cho cô. Các người vẫn là nên ly hôn đi." Thang Nhung nói.

"Chúng tôi có ly hôn hay không thì cũng không liên quan gì đến các người. Các người nếu tới kết hôn thì cục dân chính ở chỗ này." Phương Ái Như chỉ ngón tay về phía cục dân chính.

Thang Nhung nhìn không quen bộ dạng vênh vang đắc ý của Phương Ái Như khi đã nghèo rớt mồng tơi.

Cô ta giơ cánh tay lên, tát một cái trên mặt Phương Ái Như.

"Cô..."

Trên mặt Phương Ái Như truyền đến cảm giác đau rát.

Lạc Vinh thấy vợ của anh ta bị đánh, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

Tào Bân nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Vinh, cười lạnh nói: "Làm sao, Lạc Vinh, anh còn nghĩ ra tay đánh tôi à?"

Phương Ái Như sau khi bị đánh, cô ta cũng vung cánh tay lên đánh về phía Thang Nhung.

"Chát..."

Thang Nhung không tránh kịp nên bị Phương Ái Như đánh trúng.

"Được lắm. Mày cái con chó cái này dám đánh tao sao." Thang Nhung tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô ta rất khó chịu với Phương Ái Như, bây giờ nhà họ Lạc đã sa sút, làm sao xem Phương Ái Như vào mắt được. Cô ta nhào tới đánh nhau với Phương Ái Như.

Sức mạnh của Phương Ái Như không đánh lại Thang Nhung, rất nhanh đã bị đánh bại trên mặt đất.

Nhìn xem Phương Ái Như và Thang Nhung đã đánh nhau, Mai Nhi sốt ruột kêu lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Mai Nhi đong đưa cánh tay của Lạc Vinh, kêu lên: "Bố ơi, mẹ bị đánh kìa, bố mau qua giúp mẹ đi."

"Bố..."

Lạc Vinh chưa từng đánh nhau bao giờ, trước đó khi nhà họ Lạc còn huy hoàng, khi anh ta đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo. Sau khi nhà họ Lạc sa sút, anh ta càng trở nên nhát gan tự ti.

Triệu Hùng và Hoa Di trùng hợp lái xe tới cục dân chính, vừa vặn nhìn thấy vợ của Lạc Vinh và một người phụ nữ khác đang đánh nhau.

Hoa Di nhíu mày nói với Triệu Hùng: "Vợ của Lạc Vinh sao lại đánh nhau với người khác rồi?"

"Không biết, vẫn là nhìn xem một chút rồi nói sau."

Triệu Hùng thấy Lạc Vinh mang theo một cô bé ở bên cạnh, không dám ra tay. Trong lòng của anh cảm thấy vô cùng tức giận.

Vợ của mình bị ức hiếp, thằng ngu này còn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích.

Hoa Di hỏi: "Anh nghĩ Lạc Vinh sẽ ra tay giúp vợ của anh ta hay không?"

"Chuyện này, anh ta phải tự vượt qua. Nếu như không vượt qua được cái chướng ngại trong lòng này, anh ta vĩnh viễn là kẻ thất bại."

Nhìn thấy Phương Ái Như bị cưỡi ở phái trên, Thang Nhung liên tiếp tát năm sáu cát bạt tai trái phải trên mặt của Phương Ái Như. Vừa đánh vừa mắng chửi:

"Con chó cái này, gả cho một thằng nghèo mạt rệp. Mày còn nghĩ rằng nhà họ Lạc bây giờ còn là nhà họ Lạc trước kia sao? Dám đánh tao, Phương Ái Như mày nhất định là một kẻ thất bại."

Mai Nhi thấy Phương Ái Như bị đánh thê thảm, dùng sức lắc lắc cánh tay của Lạc Vinh, cô bé khóc thút thít nói: "Bố ơi. Mẹ bị người ta đánh kìa. Chẳng lẽ bố cứ đứng nhìn trơ mắt xem mẹ bị đánh sao? Bố mau đi giúp mẹ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi