CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Tào Bân nhìn Lạc Vinh cười lạnh nói: "Lạc Vinh, thứ bỏ đi như anh còn muốn đánh nhau sao? Nói cho anh biết, ông nội mày có đai đen của TaeKwonDo đó."

Tào Bân vừa dứt lời thì Lạc Vinh tức giận gầm lên một tiếng rồi lao đến Tào Bân.

"Lạc Vinh, mày..."

Chỉ nghe một tiếng "Bộp", Lạc Vinh đấm một đấm vào trên mũi của Tào Bân, đánh Tào Bân chảy máu mũi tung tóe.

Ánh mắt Tào Bân hiện ra vẻ không thể tin được, đưa tay lau máu trên mũi, trên mặt của anh ta cũng tràn đầy máu tươi.

Tào Bân nhìn qua Lạc Vinh, lên tiếng mắng: "Mẹ nó. Mày đang tự tìm cái chết."

Tào Bân đá nghiêng một cái, đá Lạc Vinh bay ra ngoài.

"Cậu Tào."

Hai người vệ sĩ của Tào Bân lao đến.

Tào Bân khoát tay chặn lại, nói: "Không cần các người, tôi vẫn đủ sức đối phó cái tên vô dụng này."

Lạc Vinh đỏ mắt lên, thì thào nói: "Tôi không phải là đồ bỏ đi, tôi không phải là đồ bỏ đi."

"A..."

Lạc Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Tào Bân.

Tào Bân lách mình tránh một cái, đá một đá trên mông Lạc Vinh, đá Lạc Vinh ngã lăn trên mặt đất.

Lạc Vinh đứng lên lần nữa, tiếp tục nhào về phía Tào Bân. Cứ như vậy, Lạc Vinh bị Tào Bân đánh ngã bốn lần.

Tào Bân đánh ngã Lạc Vinh một lần nữa, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Cái đồ bỏ đi nhà mày còn dám ra tay với tao ư? Mày nghĩ rằng nhà họ Lạc của mày vẫn còn như trước đó à. Con mẹ nó, bây giờ mày chính là một thằng nghèo mạt rệp, cứt chó, người nào cũng có thể đánh một đồ bỏ đi như mày."

Mai Nhi ở bên cạnh hô lên: "Bố của tôi không phải là đồ bỏ đi."

Dường như chịu đến sự cổ vũ của Mai Nhi, Lạc Vinh bò từ dưới đất dậy lần nữa.

Đôi mắt anh ta đỏ tươi như máu, nhìn qua giống như một đầu thú dữ.

Lạc Vinh thấy Phương Ái Như đang bị Thang Nhung đè dưới đất đánh đập, anh ta chạy tới nắm chặt tóc Thang Nhung.

Thang Nhung hét thảm một tiếng, cả người bị Lạc Vinh kéo đến một bên.

Thang Nhung ngẩng đầu nhìn lên, thấy tóc của cô ta đã bị Lạc Vinh kéo rớt một nhúm, cô ta đau đớn đến mức khóc "oa oa" lên.

Phương Ái Như bò từ dưới đất dậy, bổ nhào về phía Thang Nhung rồi bắt đầu ra tay đánh trả, vừa cào vừa bấu xe trên cơ thể của Thang Nhung.

Tào Bân và Thang Nhung đi tới cục dân chính là để lĩnh giấy kết hôn, bây giờ Thang Nhung đã bị rụng một nhúm tóc, ngay cả trang điểm trên mặt cũng đã nhòe nhòa, chuyện kết hôn hôm nay xem như là bị lỡ.

Tào Bân gặp Thang Nhung bị đánh, chỉ tay vào hai người thuộc hạ rồi nói: "Đánh con chó cái đó một trận cho tôi."

Hai thanh niên đầu đinh không nói lời nào vọt về phía Phương Ái Như.

Lạc Vinh trên bản năng tiến lên phía trước để ngăn cản, anh ta bị đánh một quyền ở trên mũi, lại bị đánh bại ngã xuống mặt đất.

Phương Ái Như hung hăng bóp lấy cổ Thang Nhung, tức giận nói: "Con chó cái nhà mày, tao đánh chết mày."

Phương Ái Như đột nhiên cảm thấy có một cánh tay nắm lấy tóc của cô ta, cô ta cảm giác vô cùng đau đớn.

Một người thanh niên đầu đinh nắm lấy tóc Phương Ái Như rồi ném cô ta ra thật xa.

Phương Ái Như ngã nhào trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy thì có một người thanh niên khác chạy tới, đá chân về phía mặt của cô ta.

Cú đá này nếu như trúng mặt của Phương Ái Như, cô ta ít nhất phải rụng mấy cái răng.

"Vợ à..." Lạc Vinh hô to một tiếng.

Anh ta muốn chạy tới, nhưng mà có lòng nhưng không đủ lực, anh ta đang bị một người thanh niên khác giẫm ở trên mặt đất.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trước mặt của Phương Ái Như.

Triệu Hùng thấy Phương Ái Như bị đánh, anh mở cửa xe lao đến.

Ngay lúc người thanh niên đầu đinh chuẩn bị đá trúng mặt của Phương Ái Như, Triệu Hùng đá một cái vào chân của người thanh niên này.

Chân của hai người đụng nhau, chỉ nghe hai tiếng "Răng rắc" vang lên, người thanh niên đầu đinh hét thảm một tiếng rồi ôm chân ngã lăn trên mặt đất.

Triệu Hùng đã đá gãy xương ống của chân người thanh niên này, sau đó đưa tay đỡ Phương Ái Như dậy.

Phương Ái Như nhận ra Triệu Hùng chính là người đã cứu bọn họ lần trước, trong ánh mắt của cô ta hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được.

"Là anh sao?"

Triệu Hùng gật đầu một cái, anh đi chậm rãi về phía một người thanh niên đầu đinh khác.

Tào Bân không nghĩ tới lại có người đột nhiên xuất hiện, người đàn ông này giống như biến từ trong không khí ra vậy.

Lạc Vinh cũng nhận ra Triệu Hùng, không nghĩ tới anh lại ở chỗ này.

Người thanh niên đầu đinh đang giẫm Lạc Vinh thấy đồng bạn bị thương, móc một cây dao bấm từ trong túi quần ra rồi nhào tới Triệu Hùng.

Cơ thể Triệu Hùng nhẹ nhàng lóe lên, đá một cái ngay ở mắt cá chân của người thanh niên đầu đinh, anh ta té ngã trên mặt đất.

Người thanh niên đầu đinh còn chưa kịp đứng lên, Triệu Hùng đã nhặt cây dao bấm từ dưới đất lên, vỗ vỗ trên mặt anh ta rồi nói: "Dao bấm không phải dùng như vậy." Dứt lời, anh truyền nội lực vào trong cây dao bấm rồi cắm xuống gạch vuông trên mặt đất.

Cây dao bấm cắm thật sâu vào bên trong gạch vuông giống như cắt đậu phụ vậy, chỉ còn lộ ra cái chuôi dao.

Người thanh niên đầu đinh kinh ngạc há hốc mồm, không dám cử động nữa.

Triệu Hùng đi đến bên cạnh Mai Nhi, dắt tay của cô bé rồi đi về phía Phương Ái Như. Anh nói với Lạc Vinh: "Tôi sẽ bảo vệ vợ và con gái cho cậu, cậu cứ đi làm chuyện mà cậu phải làm đi."

Lạc Vinh nhìn Triệu Hùng với ánh mắt cảm kích rồi đi chậm rãi tới phía Tào Bân.

Tào Bân gặp Lạc Vinh nhìn chằm chằm, anh ta bị dọa đến mức nói cà lăm: "Lạc Vinh, mày... Mày muốn làm gì?"

gắt gao nhìn chằm chằm hắn, dọa đến nói chuyện đều trở nên cà lăm, " Lạc Vinh, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Tao phải nói cho mày biết, ông nội mày không phải là đồ bỏ đi."

Lạc Vinh nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới Tào Bân.

Tào Bân đá một phát về phía ngực của Lạc Vinh, Lạc Vinh lùi về phía sau ba bước, nhưng mà cũng không có ngã xuống.

Một cái tín niệm đang chống đỡ lấy thân thể của Lạc Vinh!

"Tôi không phải là đồ bỏ đi. Tôi không phải là đồ bỏ đi." Lạc Vinh thì thào.

Anh ta muốn chứng minh với Phương Ái Như, anh ta không phải là đồ bỏ đi.

Lạc Vinh nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào về phía Tào Bân lần nữa.

Giữa đàn ông và đàn ông đánh nhau, ngoại trừ cao thủ võ lâm, bình thường thì bọn họ sẽ vật lộn, người nào liều mạng hơn thì người đó thắng.

Lúc này, Lạc Vinh đang hoàn toàn liều mạng để đánh nhau. Mặc dù Tào Bân là đai đen TaeKwonDo, nhưng bị Triệu Hùng ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tào Bân đã sớm trở nên sợ hãi.

Tào Bân đã sớm quên những thứ đã học được rồi. Mà ngay cả danh hiệu đai đen TaeKwonDo, anh ta cũng không phải dựa vào thực lực của bản thân, mà là dùng tiền mua tới. Đơn giản là để ra ngoài trang bức, hiển lộ bức cách cho thân phận của anh ta mà thôi.

Lạc Vinh bổ nhào về phía Tào Bân, hai người lăn lộn đánh nhau cùng một chỗ.

Một lát thì Lạc Vinh ở phía trên, một lát thì Tào Bân ở phía trên.

Lạc Vinh bị đánh ít nhất năm sáu quyền, Tào Bân cũng không dễ chịu gì mấy, bị Lạc Vinh đấm bảy, tám cái.

Lạc Vinh cắn vào cổ của Tào Bân, Tào Bân đau đớn đến khóc "hu hu" lên.

"A... Đau! Đau quá..."

Tào Bân đánh vài cái trên ngực của Lạc Vinh, nhưng mà bộ dạng của Lạc Vinh chính là cắn không chết không nhả.

"Con mẹ mày, mày là chó à, dám cắn tao."

"A... Tôi sắp không được rồi, buông ra... Nhanh buông ra."

"Lạc Vinh, tôi phục anh rồi, cầu xin anh thả... Thả tôi ra đi."

"Tôi sai... sai rồi Lạc Vinh, tôi sai rồi. Anh không phải là đồ bỏ đi, tôi mới là đồ bỏ đi..."

Lạc Vinh lúc này mới buông Tào Bân ra, giơ quả đấm lên đấm hai cái vô cùng hung ác trên mặt Tào Bân, đánh tét lông mày của anh ta.

"Tào Bân, sau này mày còn dám mắng tao là đồ bỏ đi, ông nội mày sẽ gi ết chết mày. Đúng rồi, mày mà dám trả thù Ái Như của tao, cho dù tao có liều cái mạng quèn của tao thì tao cũng phải cầm dao đâm chết cha mày."

"Mang theo người của mày rồi cút đi." Lạc Vinh đứng lên, chỉ tay vào Tào Bân rồi mắng.

Tào Bân nóng lòng muốn đi bệnh viện băng bó, e rằng còn phải bị khâu mấy mũi. Hơn nữa, bên cạnh Lạc Vinh còn có Triệu Hùng đứng đó giúp đỡ.

Dù sao thì căn cứ vào nguyên tắc, người thông minh là người co được giãn được. Tào Bân bò từ dưới đất dậy, mang theo bạn gái Thang Nhung và hai người thuộc hạ, hoảng hốt rời khỏi hiện trường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi