CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lục Tiểu Xuyên nghe thấy bốn chữ “xếp hàng kiểm tra” thì trong lòng giật thót. Đáng tiếc là Diệp Liễu phi đao của anh ta đã bị đám người của Trần Văn Sơn thu mất lúc ở Nha Trang.

Người lái xe chính là gã cao thủ Địa bang, trong lòng anh ta cũng vô cùng lo lắng. Nhưng nghe nói người của Hoàng Long đã có sắp xếp để bọn chúng vào được Thanh Hóa nên anh ta cũng yên tâm hơn.

Sau khi hạ cửa kính xe xuống, người lái xe nói với người kiểm tra: “Anh cảnh sát à, chúng tôi đang vội, làm sao có thể xếp hàng kiểm tra được?”

“Bớt nói linh tinh đi! Chúng tôi phải kiểm tra loại trừ một đối tượng giết người. Nếu các anh ngăn cản việc công thù cứ đợi bị phạt đi.”

“Ai dám làm vậy chứ? Chúng tôi đều là người đàng hoàng.”

“Vui lòng lấy giấy tờ xe, bằng lái xe và chứng minh thư ra.” Một người cảnh sát giao thông nói.

Mấy người ngoan ngoãn đưa giấy tờ ra.

Người cảnh sát làm nhiệm vụ nhìn thấy người lái xe và người trên giấy tờ xe không k nên mới hỏi người lái xe: “Đây là xe của anh sao?”

“Không phải, là của một người bạn của tôi.”

“Vậy anh gọi điện thoại cho bạn anh để chúng tôi xác nhận lại.”

Người lái xe ngây người ra, làm sao anh ta biết được số điện thoại của chủ xe nhưng tự nhiên anh ta lại nhìn thấy số điện thoại của chủ xe được dán phía trước nên gọi tới số điện thoại của đối phương.

Chủ xe đã chết nên đương nhiên anh ta không sợ.

Người cảnh sát giao thông cũng thử gọi nhưng đối phương vẫn không nhấc máy.

Người cảnh sát đang làm nhiệm vụ nghi ngờ nhìn tên lái xe rồi trả điện thoại lại cho anh ta và nói: “Mở cốp sau của xe ra, chúng tôi muốn kiểm tra cốp.”

“Người anh em, nghiêm túc như vậy làm gì chứ? Chúng tôi thật sự đang vội phải đi, anh tạo điều kiện một chút.” Nói rồi tên lái xe đưa cho anh cảnh sát một xấp tiền, ít nhất thì chỗ đó cũng phải 6 triệu.

“Anh làm gì vậy? Có tin bây giờ tôi kiện anh tội hối lộ người thi hành công vụ để bắt anh lại không?”

“Được được! Tôi cầm lại là được chứ gì?”

Tên tài xế cầm lại tiền, rồi để sẵn tay lên cần số, định có chuyện gì bất ngờ đột nhiên xảy ra sẽ lao lên phá vòng vây và chạy ra ngoài.

Đúng lúc nhân viên cảnh sát đang định kiểm tra cốp thì đúng lúc đó một giọng nói vang lên.

“Ô! Đội trưởng Tống, hôm nay anh trực sao?”

Người tên là đội trưởng Tống này nhìn về phía người nói chuyện với mình. Người kia đi tới: “Đội trưởng Đinh, hôm nay anh nghỉ sao?”

Đội trưởng Đinh chỉ vào chiếc xe BMW X5 của Lục Tiểu Xuyên: “Đây là xe của bạn tôi anh tạo điều kiện chút được không?”

“Tạo điều kiện? Anh không biết lệnh của cấp trên phải kiểm tra loại trừ tội phạm giết người sao?”

“Tôi biết! Tôi biết!” Đội trưởng Đinh cười cười rồi bá vai đội trưởng Tống nói: “Đều là anh em một nhà, tạo điều kiện chút thôi mà.”

“Không được! Cấp trên đã quy định rồi, xe nào cũng phải xếp hàng kiểm tra.”

Lúc này, cốp sau của chiếc xe đã bị mở ra.

Người cảnh sát thi hành nhiệm vụ nhìn một cái rồi nói với đội trưởng Tống: “Đội trưởng Tống, trong xe có vết máu.”

Hóa ra, nhân lúc mấy người đó nói chuyện với nhau, Lục Tiểu Xuyên đã xoay người về lại ghế sau.

Cửa xe có lớp kính mờ nên ở bên ngoài không nhìn rõ.

Từ cuộc nói chuyện của hai người, Lục Tiểu Xuyên cũng có thể đoán được, người được gọi là đội trưởng Đinh này có lẽ là người của Hoàng Long. Còn người tên đội trưởng Tống này có lẽ là người của Kim Trung.

Đội trưởng Tống muốn lên kiểm tra nhưng bị đội trưởng Đinh kéo lại. Sau đó đội trưởng Đinh thì thầm vào tai đội trưởng Tống mấy câu.

Đội trưởng Tống nghe xong lập tức ra lệnh cho lái xe: “Lái xe sát vào lề đường.”

Tài xế lái xe nghe vậy nhất thời không biết nên làm gì.

Lúc đó Lục Tiểu Xuyên ngồi đằng sau nói một câu: “Xông qua đi!”

Tài xế khởi động lại rồi đạp chân ga, chiếc xe phát ra một âm thanh rất lớn rồi đâm thẳng vào gác chắn và lái nhanh về phía thành phố.

Bên cảnh sát chưa kịp khởi động, người của Kim Trung phái tới đã xông lên đuổi theo.

Lục Tiểu Xuyên ngồi vững xong thật sự muốn chửi thề.

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch và Hoàng Long này không biết đang làm cái quỷ gì. Không phải nói là đã sắp xếp xong người, anh ta có thể thuận lợi lái qua khỏi đó sao? Kết quả thì không những bị kiểm tra, mà suýt chút nữa còn bị bắt ngay tại đó.

Cũng may là kỹ thuật lái xe của gã cao thủ Địa bang này không tồi nên nhanh chóng có thể bỏ lại chiếc xe kia.

Lục Tiểu Xuyên lấy điện thoại của tên đàn em rồi lại gọi điện thoại cho sát thủ Hắc. Anh ta vô cùng tức giận: “Ông Hắc, ông làm việc kiểu gì vậy? Tôi suýt đã bị bắt ở lối vào cao tốc rồi.”

“Không phải chứ? Hoàng Long nói đã sắp xếp người xong, có thể giúp cậu thuận lợi vào thành phố rồi mà?”

“Vào cái rắm! Dương Hưng đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ta!” Lục Tiểu Xuyên tức giận nói.

Sát thủ Hắc đưa điện thoại cho Dương Hưng rồi nói rõ tình hình cho anh ta biết.

Dương Hưng nhận điện thoại rồi nói với Lục Tiểu Xuyên: “Giám đốc Xuyên, bây giờ anh đang là nghi phạm giết người mà cảnh sát đang truy bắt. Bây giờ tình hình rất nguy cấp, cho dù tôi có tìm người giúp anh nhưng người ta cứ muốn kiểm tra thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Dương Hưng, anh nói vậy là có ý gì? Nếu tình hình không nguy cấp thì tôi có cần bên Hoàng Long của anh giúp đỡ không? Nếu tôi không bị thương nặng thì tôi cũng không phải cầu xin bên Hoàng Long của các anh.”

“Giám đốc Xuyên, tôi không vui khi nghe anh nói những câu này đâu. Nếu anh có bản lĩnh thì Hoàng Long chúng tôi sẽ lựa chọn cách khoanh tay đứng nhìn.” Nói xong, Dương Hưng cúp máy ngay lập tức.

Dương Hưng vứt điện thoại lại cho sát thủ Hắc: “Ông Hắc, không phải là Hoàng Long chúng tôi không muốn giúp các ông mà là Lục Tiểu Xuyên cao ngạo, tự phụ. Nếu anh ta đã không cần Hoàng Long chúng tôi giúp đỡ thì chúng tôi sẽ quyết định không liên quan gì tới vũng nước đục này.”

“Dương Hưng… cậu…” Sát thủ Hắc kinh ngạc rồi nói: “Không phải cậu đã đồng ý với anh Kỳ là sẽ ra tay giúp đỡ sao?”

“Đúng là tôi đã đồng ý với Trác Kỳ nhưng ông xem thái độ của Lục Tiểu Xuyên xem!” Dương Hưng cố ý nói vậy.

“Để tôi gọi cho Lục Tiểu Xuyên nói chuyện. Tên Triệu Hùng kia võ thuật cao cường và cũng là mối hậu họa lớn của chúng ta. Chúng ta chỉ có thể liên thủ lại thì mới có thể không thất bại. Giờ phút này, nội bộ của chúng ta không được lục đục.”

Sát thủ Hắc nói xong rồi đi sang một bên gọi điện thoại cho Lục Tiểu Xuyên khuyên ngăn: “Tiểu Xuyên, bây giờ chúng ta đang phải nhờ vả Hoàng Long. Cậu đừng tức giận, bây giờ cậu ở đâu tôi và ông Bạch sẽ lập tức qua đó giúp cậu.”

“Tôi đang trên đường Kiến Ba.”

“Vậy cậu cứ lái về phía bắc đi, chúng tôi có một chỗ ở bí mật ở phía bắc. Kể cả là Triệu Hùng cũng không tìm ra được chỗ đó ngay được. Hơn nữa bây giờ cậu đang bị thương nặng, chi bằng cứ điều trị cho xong đã rồi hãy tính đến chuyện về lại Nha Trang. Bây giờ cả mạng lưới giao thông ở Thanh Hóa đều có người mà tên Kim Trung kia đã sắp xếp.

Lục Tiểu Xuyên thở một hơi rồi nói: “Vừa nãy thái độ của tôi không tốt, ông nói với Dương Hưng giúp tôi. Tốt nhất là để mấy người của Hoàng Long bên này giúp chúng ta. Nếu chỉ dựa vào người của chúng ta ở bên này thì một khi bị Triệu Hùng điều tra ra được hành tung thì chúng ta hoàn toàn không thể chống lại được.”

“Yên tâm đi! Tôi sẽ nói với cậu ta. Mấy người trẻ tuổi các cậu làm gì cũng vội vàng.” Sát thủ Hắc lên giọng dạy bảo.

Bây giờ Lục Tiểu Xuyên như người đang đứng dưới mái hiên nên bắt buộc phải nhẫn nhịn chịu đựng. Chỉ cần chạy thoát được Lục Tiểu Xuyên đã thề nhất định phải lấy lại được những gì hôm nay đã mất.

Sát thủ Hắc và Dương Hưng nói chuyện với nhau xong, Dương Hưng mới giả vờ cười lớn: “Làm sao tôi lại so đo với giám đốc Xuyên chứ. Hoàng Long của chúng tôi và Tây Giao của các ông là người đứng chung một chiến hào. Các ông đi giúp Lục Tiểu Xuyên trước đi, tôi đi tập hợp người rồi tới giúp các ông.”

“Được, cảm ơn cậu!” Sát thủ Hắc làm động tác chắp tay về phía Dương Hưng. 

Đợi Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch rời đi, ánh mắt Dương Hưng một lộ ra vẻ hung ác: “Tây Giao? Đây chính là cơ hội tốt nhất để Hoàng Long chúng ta mượn tay Triệu Hùng để loại bỏ hết những cao thủ bên phía các ông.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi