CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Vì kỹ thuật lái xe của Triệu Hùng rất tốt, cho nên anh lái rất nhanh trên đoạn đường cao tốc. Nhanh chân hơn bọn người Trần Văn Sơn một bước, đưa Nông Tuyền và Trọng Ảnh đến tỉnh Thanh Hóa.

"Triệu Hùng, khoảng nửa tiếng trước có một chiếc xe xông vào trạm kiểm soát, chắc là đám người Lục Tiểu Xuyên vào tỉnh Thanh Hóa đấy." Kim Trung gọi, nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng bật bluetooth trên xe, vừa lái xe vừa trả lời Kim Trung: "Hiện giờ Lục Tiểu Xuyên đang bị thương nặng, chỉ cần vẫn còn ở trong tỉnh Hà Tây, anh ta trốn không thoát đâu. Nhưng mà tôi nghĩ ở tỉnh Thanh Hóa có người giúp đỡ cho anh ta đấy."

"Chắc là có! Lúc ở đầu cao tốc, có một người trong đội sang đây, suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện rồi. Nhưng mà càng khiến tôi cảm thấy lạ là cuối cùng người kia đã nói với một người trong tay tôi rằng nghi phạm đang ở trên chiếc xe đó. Cũng không biết cái tên đó đang làm cái trò gì nữa?"

"Có chuyện này nữa à?" Triệu Hùng nói thầm trong lòng, không biết đối phương đang giở trò quỷ yêu gì nữa.

"Kim Trung, để ý Lục Tiểu Xuyên giùm tôi. Lần này tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta chạy thoát nữa."

"Anh ta vào nội thành rồi, sẽ khó khăn hơn trong việc tìm kiếm. Nhưng chỉ cần vẫn còn đang ở tỉnh Thanh Hóa, dù có phải đào ba tấc đất tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra anh ta giúp cậu."

"Ừ! Cực cho cậu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nhìn Nông Tuyền và Trọng Ảnh ở phía sau. Dặn dò hai người họ: "Chúng ta đã đến tỉnh Thanh Hóa rồi, mọi người phải đề cao cảnh giác, chỗ này là khu vực Hoàng Long đấy."

Nông Tuyền và Trọng Ảnh đều "Vâng!" một tiếng.

Lục Tiểu Xuyên lo lắng ngồi trong chiếc BMW X5 rất bắt mắt, dù sao chủ chiếc xe này cũng chết rồi. Đây còn là chiếc xe đang bị cảnh sát ở thành phố này truy nã, kẻo mà rơi vào tầm mắt bọn cảnh sát, chắc chắn sẽ lớn chuyện mất.

Cắt đuôi được chiếc xe đang theo đuôi phía sau, Lục Tiểu Xuyên sai người đi thuê một chiếc xe ở công ty taxi. Lần này chỉ đổi một chiếc Blackview bình thường.

Vết thương của Lục Tiểu Xuyên vô cùng nghiêm trọng, cần phải tìm một nơi để nghỉ ngơi ngay, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ: "Tiếp tục đi về phía Bắc Hoàn đi, chúng ta qua đó rồi hội họp với Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch."

Trong khi đám người Lục Tiểu Xuyên đang lái xe về phía Bắc Hoàn, bên này, Kim Trung nghe thuộc hạ báo cáo đã mất dấu đám người kia.

Kim Trung tức giận, mở miệng quát mắng: "Đồ vô dụng!"

Lần này, Triệu Hùng có chuyện cần nhờ Kim Trung. Nếu như Kim Trung không thể hoàn thành chuyện Triệu Hùng nhờ mình sẽ khiến anh ta cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn mặt Triệu Hùng được nữa.

Kim Trung phân phó cho thuộc hạ: "Tăng cường cảnh giác ở các trạm giao thông quan trọng, sẵn thì báo cảnh sát luôn đi, bảo họ bắt đầu truy bắt Lục Tiểu Xuyên. Còn các cậu thì thay phiên nhau, tiếp tục ngầm điều tra trong tỉnh Thanh Hóa cho tôi. Bao giờ có manh mối phải gọi báo tôi ngay."

"Rõ!" Thuộc hạ biết tính Kim Trung nên ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Không lâu sau đó, Đường Thất gọi điện thoại cho Kim Trung.

"Tổng giám đốc Kim, hình như có người cố ý dẫn chúng ta đi về phía Bắc Hoàn đấy ạ."

"Cố ý à?" Kim Trung nghe báo cáo, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Kim Trung bảo Đường Thất: "Trước hết cứ đến đó đi, tôi gọi Triệu Hùng qua giúp đỡ cho cậu ngay."

"Vâng!" Đường Thất đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Vừa lái xe vừa nhìn chằm chằm chiếc xe khả nghi đằng trước.

Lục Tiểu Xuyên chờ người đến đổi xe, xong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái đám theo đuôi rồi, anh ta cần phải tìm một nơi nào đó để mời bác sĩ đến trị thương cho mình. Lục Tiểu Xuyên vừa thoát khỏi cõi chết, nếu chẳng phải anh ta tự mình cầm máu cho vết thương trước ngực thì e là đã cạn máu từ đời nào kiếp nào luôn rồi.

Sau khi tới "Bắc Hoàn", Lục Tiểu Xuyên liên hệ ngay cho "Hắc Bạch Nhị Sát."

"Hắc Bạch Nhị Sát" chỉ cho Lục Tiểu Xuyên tiếp đấy phải đi như thế nào, gần hai mươi phút trôi qua, Lục Tiểu Xuyên đến một căn phòng ngoài ngoại ô.

Căn phòng này ở một khu chung cư rất yên tĩnh và nhã nhặn, chỉ là nơi này có hơi hẻo lánh, ngoài việc lái xe đến thì giao thông đi lại thực sự rất bất tiện. Cho nên nhiều kẻ lắm tiền đã đầu tư vào bất động sản ở đây với mục đích khiến cho số tiền đầu tư đó tăng lên hàng tỉ đồng trong tương lai.

Tên của khu này là "Phú Viễn Cư!"

Lục Tiểu Xuyên đến "Phú Viễn Cư" mà Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nói, anh ta dừng ở cửa tiểu khu, chờ hai ông già "Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch" đến đây.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch lái một chiếc Mercedes-Benz màu đen đến.

Lục Tiểu Xuyên thấy "Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch" đến thì hạ cửa xe xuống, vẫy vẫy tay với hai người kia.

Hắc Sát ấn kèn xe một cái, ý bảo Lục Tiểu Xuyên đi vào theo mình.

Dưới sự dẫn dắt của "Hắc Sát", Lục Tiểu Xe thuận lợi lái xe vào tiểu khu "Phú Viễn Cư".

Sau khi đến nơi, "Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch" nhìn thấy sắc mặt Lục Tiểu Xuyên trắng bệch, thân thể vô cùng suy yếu. Vết thương ở ngực trái rất nổi bật.

Sát thủ Bạch nhíu mày, hỏi anh ta: "Tiểu Xuyên, sao cậu lại bị thương thế này đây?"

Lục Tiểu Xuyên thở dài, lại nói: "Ôi! Chuyện này nói ra rất dài dòng. Có thể nói là do tôi nhất thời sơ suất nên bị thằng nhóc Trần Văn Sơn kia theo dõi. Sau đó bị cậu ta và Triệu Hùng bắt đến thành phố Hải Phòng. Tôi đây đại nạn không chết, nhặt về được cái mạng yếu này, mấy ông mau tìm giùm tôi một bác sĩ đi, tôi chỉ có thể trị chấn thương bên trong, nhưng mấy vết thương ngoài da nữa vẫn phải nhanh chóng xử lý, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng."

"Để tôi gọi cho Dương Hưng." Sát thủ Bạch nói.

"Từ từ đã! Thật sự có thể tin tưởng Dương Hưng không?" Ánh mắt Lục Tiểu Xuyên hiện lên vẻ ngờ vực.

Sát thủ Bạch nói: "Tuy là Hoàng Long và Tây Giao ai vì chủ nấy, nhưng về vấn đề diệt trừ năm thế gia lớn mạnh kia, mọi người đều nhất trí cả. Bọn họ là bạn của Tây Giao bọn tôi chứ không phải kẻ thù. Những lúc mấu chốt vẫn có thể tin tưởng được. Còn nữa, hai người bọn tôi đến tỉnh Thanh Hóa chính là để phát triển thế lực ở thành phố Hải Phòng, hiện giờ vẫn còn phải nhờ vả, dựa dẫm vào Hoàng Long."

"Được rồi! Vậy bảo Dương Hưng mời một bác sĩ tới đây giùm tôi đi." Lục Tiểu Xuyên nói.

Sát thủ Bạch gọi cho Dương Hưng, nói rõ chuyện này cho Dương Hưng nghe, cũng nhờ Dương Hưng cho người đến đây âm thầm bảo vệ bọn họ.

Dương Hưng cũng rất thoải mái, đồng ý với bọn họ. Bảo sẽ phái người tới ngay.

Sát thủ Bạch cúp điện thoại: “Thấy chưa, Dương Hưng vẫn còn khoái chí chán.”

Lục Tiểu Xuyên gật đầu, "Ừ!" một tiếng. Cầm lấy điện thoại của thuộc hạ, gọi cho Trác Kỳ một cuộc, báo cho Trác Kỳ, mình đã hội họp được với "Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch" rồi.

Bên này, Dương Hưng cúp điện thoại xong thì nở một nụ cười rét lạnh: "Lục Tiểu Xuyên, cậu mà không đến, tôi cũng không biết phải xuống tay với Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch thế nào đấy. Giờ phải cảm ơn cậu đã giúp tôi một tay rồi! Ha ha ha ha."

Dương Hưng sai thuộc hạ mời một bác sĩ tư nhân đến Hoàng Long, dẫn bác sĩ đó đến "Phú Viễn Cư" khám cho Lục Tiểu Xuyên. Sau đó nói thầm bên tai, dặn dò thuộc hạ một vài thứ.

Thuộc hạ khom người nghe lệnh, sau đó thì xoay người vội vã đi ra ngoài.

Sau khi Đường Thất tới Bắc Hoàn thì thấy chiếc xe khả nghi đằng trước đột nhiên dừng lại. 

Anh ta cũng không vội vàng tiến tới, kéo khoảng cách thật xa rồi dừng sát ở ven đường.

Chiếc xe này vẫn luôn tận lực dẫn Đường Thất đến Bắc Hoàn. Đường Thất mãi theo sau cũng không biết đây là phúc hay là họa nữa. Nhưng mà nghĩ đến Triệu Hùng sẽ đến giúp đỡ ngay, anh ta không quá lo lắng cho an toàn của mình nữa.

Đường Thất gọi cho Triệu Hùng một cuộc, bảo: "Anh Hùng, tôi bật định vị vị trí rồi. Anh mau đến giúp đỡ tôi chút đi!"

"Được!" Triệu Hùng nói: "Tôi có hơi kẹt xe bên này, tầm hơn mười phút nữa là có thể đến được chỗ cậu."

Đường Thất bảo: "Không cần vội! Chiếc xe khả nghi kia tấp vào lề rồi. Có chuyện gì tôi sẽ báo anh ngay."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi