CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng hỏi Kim Trung: “Kim Trung, ai gọi điện thoại đến vậy?”

“Tào Thanh Hoà, chủ tịch thương hội thành phố Thanh Hóa!” Kim Trung đưa cho Triệu Hùng một điếu thuốc. Sau khi châm thuốc, Kim Trung nói:

“Tào Thanh Hoà tổ chức một bữa tiệc, mời tôi qua đó một chuyến!”

Khi Triệu Hùng vừa nghe là chủ tịch thương hội thành phố Thanh Hóa Tào Thanh Hoà tìm Kim Trung, trong lòng anh đã đoán được tám chín phần.

“Kim Trung, là vì chuyện của Cao Tuấn Vũ đúng không?”

“Hẳn là như vậy rồi!” Kim Trung gật đầu, sau khi hút một điếu thuốc, anh ta cười nói với Triệu Hùng:

“Triệu Hùng, tôi đã nói với Tào Thanh Hoà là tôi muốn dẫn một người bạn đi cùng. Cậu không phải muốn tới thành phố Thanh Hóa phát triển sao? Sớm muộn gì cũng phải chạm mặt với những người trong thương hội thành phố Thanh Hóa thôi.”

Triệu Hùng trước tiên gật gật đầu nói: “Gặp trước cũng tốt! Để tôi đưa cậu đi gặp thầy Văn Toàn và Hoa Di.”

Sau khi hai người nói chuyện, mở cửa xe đi vào nhà họ Hà.

Lý Diệu Linh vẫn đang khóc lóc vô cùng thương tâm, Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ tiếp tục ở bên khuyên nhủ cô ấy.

Lý Diệu Linh nói chính mình thật vất vả mới động tâm một lần, không ngờ cô ấy lại gặp phải một kẻ chuyên lừa gạt tình cảm.

Hoa Di nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cố gắng khuyên nhủ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh! Em còn nhỏ, nóng lòng yêu đương làm cái gì cơ chứ?”

Lý Diệu Linh lau nước mắt, nói: “Hoa Di, chị không biết đâu. Con gái ngày nay mà không yêu đương sẽ bị khinh thường đó! Nói hoặc là tâm lý có vấn đề, hoặc là là thân thể có vấn đề. Em sẽ sớm tốt nghiệp cấp 3, em chỉ muốn có một lần yêu đương phong hoa tuyết nguyệt thật lãng mạn thôi mà.”

Nghe xong, Hà Ngọc Kỳ không cho là đúng mà phản bác: “Diệu Linh, đàn ông một đám đều là móng heo thối, yêu đương có cái gì tốt cơ chứ. Sau khi kết hôn phải nấu ăn cho đàn ông rồi lại phải sinh con cho bọn họ. Đàn ông không kiếm tiền một mình đâu, phụ nữ cũng phải ra ngoài kiếm tiền để nuôi gia đình. Mỗi ngày buổi tối còn phải ngủ cùng đàn ông. Ở một mình còn không tốt hơn hay sao?”

Lúc Triệu Hùng đi vào, đúng lúc nghe được lời nói của Lộ Ngọc Kỳ, anh liền giận sôi máu!

“Hà Ngọc Kỳ, đừng có dùng suy nghĩ của mình để lừa người khác. Nếu bố và mẹ cô không kết hôn, thì làm sao có Hà Ngọc Kỳ là cô trên đời này được? Mục đích của hôn nhân giữa nam và nữ là để nối dõi tông đường. Mà những việc vụn vặt trong cuộc sống, nếu vợ chồng điều chỉnh tốt thì mới đầm ấm hạnh phúc, còn nếu điều chỉnh không tốt thì gọi là quan niệm không hòa hợp.”

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng vừa đến, mà đã lập tức phản bác cô tới mức thương tích đầy mình, bèn hung hăng châm chọc lại anh:

“Anh nghĩ trên đời này ai cũng có quan điểm như anh sao? Trên đời này người theo chủ nghĩa không kết hôn cũng rất nhiều. Làm như phụ nữ chúng tôi không thể sống thiếu đàn ông như anh vậy.” Nói xong, cô ta bĩu môi, liếc mắt nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng lười nói chuyện với Hà Ngọc Kỳ, anh duỗi tay đem cô em vợ Lý Diệu Linh đem về phía mình, nói:

“Diệu Linh, em theo anh qua đây. Về sau mà còn ở cùng Hà Ngọc Kỳ, cô ta sẽ dạy hư em đấy.”

“Triệu Hùng, anh…”

Nhìn thấy Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ lại sắp đánh nhau, Hoa Di kịp thời khuyên nhủ:

“Được rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa được không?”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ nói: “Xem thể diện của thầy Văn Toàn và Hoa Di, hôm nay tôi sẽ không tính toán chi li với cô. Sau này cô không được nói với Diệu Linh những lời nói xấu xa như vậy nữa!”

Nói xong, anh lôi kéo tay cô em vợ Lý Diệu Linh, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Vừa rời khỏi phòng ngủ của Hà Ngọc Kỳ, đã nghe thấy tiếng gầm thét của Hà Ngọc Kỳ từ phía sau truyền đến:

“Triệu Hùng, Hà Ngọc Kỳ tôi thề sẽ không đội trời chung với anh đâu.”

Hà Văn Toàn hai tay chống ở phía sau, vừa từ ngoài cổng lớn đi vào.

Triệu Hùng mang theo Kim Trung và cô em vợ Lý Diệu Linh đi đến trước mặt Hà Văn Toàn, nói:

“Thầy Văn Toàn, thực xin lỗi, tôi không nhịn được lại cãi nhau với con gái của ông rồi.”

Hà Văn Toàn nghe xong, cười nói: “Người trẻ tuổi ồn ào là chuyện bình thường, cậu muốn đi đâu vậy?”

“Vâng! Trước tiên tôi sẽ đi cùng với Kim Trung, có lẽ tôi sẽ ở lại thành phố Thanh Hóa một thời gian.”

Hà Văn Toàn nói: “Thôi! Ngày nào có thời gian lại đến ngồi với tôi. Tôi có chuyện muốn tìm cậu.”

Triệu Hùng giới thiệu người bạn Kim Trung của mình với Hà Văn Toàn.

Kim Trung đã từ trong miệng Triệu Hùng nghe được Hà Văn Toàn là hậu duệ của nghệ nhân rèn Lỗ Ban từ thời cổ đại. Tay nghề thủ công của ông ấy có thể được coi là khéo léo đến tinh xảo.

Kim Trung ngưỡng mộ nhất là những kỳ nhân dị sĩ ở thời cổ đại, anh ta chân thành bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với thầy Văn Toàn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, điện thoại di động của Lý Diệu Linh đúng lúc vang lên.

Khi thấy đó là cuộc điện thoại của chị gái Lý Thanh Tịnh, cô ấy nói với Triệu Hùng: “Không xong rồi anh rể, là số điện thoại của chị gái em.”

“Chị gái gọi thì sợ cái gì, trả lời đi!”

“Hẳn là giáo viên đã nói với chị gái là em không đi học.”

Triệu Hùng sau khi nghe xong, không khỏi nhíu mày nói: “Không phải em xin nghỉ rồi sao?”

“Ai nha! Lúc đó em nói dối với giáo viên là em đến bệnh viện chăm sóc cho bố. Nếu giáo viên của em nói chuyện với chị, không lộ chuyện mới là lạ.”

Triệu Hùng suy nghĩ một chút, nói: “Em cứ bắt máy trước đi đã! Nói là đi theo anh đến thành phố Thanh Hóa làm việc.”

“Anh rể, anh thật là tốt.” Lý Diệu Linh cười cười.

Triệu Hùng để em vợ Lý Diệu Linh nói như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính mình đã tự ôm tội vào người. Đến lúc đó Lý Thanh Tịnh có trách tội cũng không thể trách tội cô em vợ Lý Diệu Linh, mà là trách tội lên người anh.

Trở về lại từ từ giải thích với vợ yêu Lý Thanh Tịnh sau vậy.

Sau khi Lý Diệu Linh trả lời điện thoại, cô ấy nhút nhát sợ sệt mà kêu một tiếng: “Chị!”

Liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lý Thanh Tịnh trên điện thoại truyền đến:

“Diệu Linh, giáo viên của em nói với chị rằng em đã nghỉ hai ngày đến bệnh viện để chăm sóc cho bố. Em nói thật cho chị biết, em đã đi đâu?”

“Chị, giáo viên của em gọi điện cho chị à?”

“Đúng vậy!”

Lý Thanh Tịnh thở phì phì mà nói: “Được rồi, em đó! Hiện tại em lại học được cách nói dối. Nói đi, em đã đi đâu?”

“Chị, em cùng anh rể đến thành phố Thanh Hóa rồi. Em đã lâu không có tới đây rồi, muốn cùng anh rể đi mua sắm một chút.”

“Em còn dám nói dối chị nữa sao?”

“Em thật sự không có nói dối chị, nếu không em sẽ kêu anh rể nghe điện thoại ngay.” Lý Diệu Linh nói xong liền bật loa ngoài.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Diệu Linh thật sự cùng anh tới thành phố Thanh Hoá rồi.”

Lý Thanh Tịnh vừa nghe, liền phát hỏa với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh mang con nhóc Diệu Linh này đến thành phố Thanh Hóa làm gì vậy? Anh không biết con bé sắp thi cuối kỳ rồi hay sao?”

“Diệu Linh nói con bé bị áp lực học hành nên muốn thư giãn một chút. Vì vậy anh mới đưa con bé đến thành phố Thanh Hoá. Đừng lo lắng, anh sẽ đưa con bé trở lại vào cuối tuần này.”

“Thư giãn? Con nhóc này trước đây hay đến các câu lạc bộ đêm để thư giãn. Chỉ vì quá thư giãn mà thành tích học tập vẫn luôn không thể đi lên được. Anh còn mang con bé đi thành phố thư giãn, xem các người trở về, tôi giải quyết các người như thế nào…”

Lý Thanh Tịnh tức giận thở phì phì mà trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Lý Diệu Linh giơ ngón tay cái lên với Triệu Hùng, cười nói: “Anh rể, anh đúng là lợi hại thật nha! Không ngờ chị em như vậy mà lại bị anh lừa gạt.”

“Hừ! Còn không phải là do em sao. Anh nói cho em biết! Mấy ngày nay em thành thật ở lại thành phố cho anh. Xong việc, anh sẽ lập tức đưa em trở về Hải Phòng. Nếu em không nghe lời, anh sẽ đem mọi chuyện từ đầu đến cuối, toàn bộ đều nói cho chị của em.”

“Được rồi! Em ngoan ngoãn nghe lời là được chứ gì. Anh không cần hung hăng với em.” Lý Diệu Linh ở một bên chu miệng nhỏ.

Sau khi đến khách sạn tiếp đãi của tập đoàn Kim Trung, Kim Trung sắp xếp cho Lý Diệu Linh ở lại và cử người đến bảo vệ cô ấy.

Sau đó anh ta đưa Trần Hùng đến khách sạn nơi chủ tịch thành phố Tào Thanh Hoà sắp xếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi