CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Trong khách sạn Thiên Nga Trắng.

Hầu hết tất cả các nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh tỉnh - thành phố đều đã đến. Ngoài các thành viên của thương hội thành phố, còn có Dương Hưng và Dương Lam của “Tập đoàn Hoài An”.

Dương Lam rất chán ghét loại hình giao tiếp xã hội này. Nhưng làm việc trong giới thương nghiệp, đây là một việc không thể thiếu.

Dương Lam nghe Tào Thanh Hoà nói hôm nay sẽ chờ chủ nhân chân chính đến. Cô ta tưởng đợi người nào đó trong giới, nhưng không ngờ người được chờ đến lại là Kim Trung và Triệu Hùng.

Ngay khi Kim Trung và Triệu Hùng bước vào, Dương Lam đã lập tức đứng lên chào họ.

“Chủ tịch Kim Trung, anh Triệu Hùng!” Dương Lam lên tiếng chào.

Trước công chúng, Dương Lam thường để cho bản thân tương xứng với chức danh của tập đoàn. Còn trong trường hợp riêng tư, cô ta mới gọi Kim Trung và Triệu Hùng là anh em của mình.

Triệu Hùng rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng Dương Lam sẽ ở đó.

Kim Trung cười nói với Dương Lam: “Cô Dương Lam, cô cũng ở đây à?”

Dương Lam cười nói: “Chủ tịch Tào nói đang đợi một vị khách quan trọng, không ngờ lại là anh!”

Tào Thanh Hoà không biết mối quan hệ giữa Kim Trung, Triệu Hùng và Dương Lam, thấy ba người họ trông rất quen thuộc, không khỏi nhíu mày lại.

Nhìn thấy Tào Thanh Hoà đã để lại hai chỗ ngồi bên cạnh mình, Kim Trung gật đầu với Dương Lam, mang theo Triệu Hùng cùng nhau qua đó ngồi.

Ngoài Dương Hưng, Dương Lam và Cao Đạt, rất ít người ở đây biết đến Triệu Hùng!

Trước đó, Kim Trung đã nói với Tào Thanh Hoà rằng anh sẽ dẫn một người bạn đến nhưng ông ta không ngờ người mà anh ấy dẫn theo lại là một thanh niên trạc tuổi với anh.

Nhìn thấy Cao Đạt đang trừng mắt nhìn mình, Kim Trung chào hỏi với Tào Thanh Hoà: “Chủ tịch Tào, tôi đã bắt ngài phải đợi lâu rồi!”

“Thời gian vừa vặn, chủ tịch Kim Trung mau ngồi đi!” Kim Trung gật đầu rồi cùng Triệu Hùng ngồi xuống.

Từ khi Kim Trung và Triệu Hùng xuất hiện, đôi mắt xinh đẹp của Dương Lam luôn đổ dồn về phía Triệu Hùng.

Ngồi ở bên người Dương Lam là Dương Hưng. Anh ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Anh ta không thể không thừa nhận, anh ta vô cùng ghen ghét với tên nhóc Triệu Hùng này.

Ở thành phố, tên nhóc Triệu Hùng này chỉ gặp Dương Lam một lần. Kể từ đó, Dương Lam dường như thay đổi tính tình, thường xuyên mất tập trung, cực kỳ không phù hợp với người vốn làm việc nhanh nhẹn và tinh tường như cô ta.

Dương Hưng biết, tất cả những điều này đều liên quan đến tên nhóc Triệu Hùng kia.

Sau khi gặp lại, ánh mắt của Dương Lam đã bán đứng anh ta. Dù cố gắng thế nào, trong mắt Dương Lam vẫn không có mình.

Dương Hưng theo bản năng mà nắm chặt tay, thầm nghĩ: “Triệu Hùng, cậu tốt nhất là cách xa Dương Lam một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Triệu Hùng dường như cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Dương Lam, khi liếc nhìn Dương Lam, anh lại tình cờ bắt gặp được ánh mắt sắc bén của Dương Hưng.

Trong phút chốc, Dương Hưng đã thu lại ý lạnh như băng trong mắt.

Tuy là như thế, Triệu Hùng đã chú ý tới Dương Hưng.

Theo lẽ thường, Dương Hưng là con nuôi của Dương Hoài An. Dựa trên giao tình giữa nhà họ Dương và nhà họ Triệu, lẽ ra Dương Hưng phải rất nhiệt tình với mình mới đúng.

Nhưng ánh mắt của Dương Hưng vừa rồi rất đáng sợ!

Triệu Hùng đã bị ánh mắt như thế nhìn nhiều như vậy, chính là ánh mắt chứa đầy hận ý!

Kỳ lạ!

Chính mình cũng không trêu chọc đến Dương Hưng. Làm sao anh ta lại dùng loại này ánh mắt nhìn chính mình?

Tào Thanh Hoà nhìn thấy Triệu Hùng tuy rằng ăn mặc rất bình thường, quần áo cũng chỉ là loại vài triệu, nhưng khí chất trên người lại vô cùng mạnh mẽ, nhìn ra cũng không phải là loại người vô danh tiểu tốt.

Giống như Tào Thanh Hoà và những nhân vật lớn ở đây, họ sợ nhất là làm mất lòng con cháu của một danh gia vọng tộc nào đó. Ông ta cười hỏi Kim Trung:

“Chủ tịch Kim Trung! Bạn của anh thoạt nhìn thật lạ mặt, cũng không giới thiệu cho chúng tôi một chút.”

“Ồ! Tôi vẫn đang suy nghĩ giới thiệu cậu ta với mọi người trong lúc uống rượu đây.” Kim Trung đứng lên giới thiệu với mọi người với vẻ mặt nghiêm túc:

“Bên cạnh tôi là chủ tịch Thương hội thành phố Hải Phòng, tên là Triệu Hùng.”

Ngay khi chức danh Chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng được đưa ra, những người trên bàn lập tức nhốn nháo!

Tất cả người có mặt ở đây đều là những đại gia trong giới kinh doanh, từ lâu đã nghe tin Hải Phòng đổi chủ tịch mới tên là Triệu Hùng. Chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy người này!

Một người tên là Chu Kỳ ở thương hội thành phố Thanh Hóa nghe nói Triệu Hùng là chủ tịch của thương hội thành phố Hải Phòng, ông ta không khỏi cười nói: “Ha ha ha! Cậu không phải là tài xế của Trần Thiên Trung sao? Thật là buồn cười, một người lái xe mà cũng làm được chủ tịch của thương hội thành phố cơ đấy.”

Khi Chu Kỳ vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều ồ lên cười.

Chủ tịch thương hội thành phố Hải Phòng lại là tài xế của Trần Thiên Trung, sau khi sự việc này được truyền ra, chuyện này một lần nữa đã trở thành trò cười cho các thương hội lớn ở tỉnh Hà Nam. Cho nên, không ai trong số các thương mại thành phố lớn đến thăm hỏi.

Theo lý thuyết, Trần Hùng trở thành Chủ tịch Thương hội thành phố Hải Phòng, anh phải đi đi lại lại với các chủ tịch thương hội ở các thành phố nhiều cấp khác nhau.

Nhưng khi mọi người nghe nói Chủ tịch Thương hội thành phố Hải Phòng là một tên tài xế, đến gặp Triệu Hùng chắc chắn sẽ hạ thấp giá trị của bọn họ. Vì vậy, chủ tịch các thương hội thành phố ở tất cả các vùng của tỉnh Hà Nam đều không đến gặp Triệu Hùng.

Với tính cách của Triệu Hùng, anh sẽ không bao giờ đến thăm các chủ tịch thương hội ở các thành phố khác.

Kim Trung nhìn thấy những người này đang chế nhạo Trần Hùng, đang muốn tức giận. Nhưng Kim Trung lại ra hiệu bằng ánh mắt cho Kim Trung, nghĩa là anh vẫn ổn.

Triệu Hùng nhìn Chu Kỳ hỏi: “Vị này chính là...”

“Anh còn không biết tôi sao? Anh còn làm chủ tịch thương hội gì nữa!”

Chu Kỳ cười ha ha nói: “Đã nghe nói về tập đoàn Tam Kỳ chưa? Tôi là Chu Kỳ, chủ tịch tập đoàn Tam Kỳ.”

Triệu Hùng “Ồ” một tiếng, nói: “Thì ra ông là ông chủ Chu Kỳ chuyên sản xuất thức ăn cho lợn đấy à!”

Tập đoàn Tam Kỳ của Chu Kỳ chuyên sản xuất thức ăn cho lợn. Cho nên, Triệu Hùng gọi ông ta là “Ông chủ Chu” chuyên sản xuất thức ăn cho lợn cũng không có gì sai. Nhưng nghe đến trong tai Chu Kỳ, ông ta cảm thấy chói tai vô cùng.

“Bốp!” Chu Kỳ vỗ bàn, nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Cậu nói ai nuôi lợn cơ?”

“Ông chủ Chu, ông đang kinh doanh chế biến thức ăn cho lợn. Tôi đã nói ông là ông chủ Chu, chuyên sản xuất và cho lợn ăn. Lời này chẳng nhẽ không đúng ư?”

Mọi người vừa nghe đều cười ha ha.

Không biết là ý trời hay là trùng hợp đây!

Chu Kỳ mang họ Chu, ông ta vẫn đang kinh doanh thức ăn cho lợn.

Chu Kỳ là một ông lớn trong ngành thức ăn chăn nuôi ở thành phố, ngày thường làm gì có ai dám đùa cợt như vậy với ông ta cơ chứ.

Kim Trung cười với Chu Kỳ: “Ông chủ Chu, ông là một nông dân chăn nuôi lợn, vậy nên đừng cười người khác lái xe. Cậu ta ít nhất vẫn là chủ tịch thương hội, ông thậm chí còn không lên được chức phó chủ tịch được cơ.”

Tuy rằng Chu Kỳ có rất nhiều tiền, nhưng Kim Trung lại là nhân vật mới nổi của thành phố. Ông ta thực sự không dám xúc phạm Kim Trung một cách trắng trợn.

Ông ta tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, cầm lấy ly trà trước mặt. Nhưng không ngờ trà là trà nóng vừa mới rót, toàn bộ nước trong miệng đều phun vào người Cao Đạt đang ngồi bên cạnh.

Cao Đạt bị bỏng hét thảm một tiếng “a!”. Còn chưa có khai tiệc mà trò khôi hài đã bắt đầu.

Cao Đạt lấy chiếc khăn do nhân viên trực đưa cho lau lau mặt. Ông ta cảm thấy như bị “thủy đậu” trên mặt, ngứa và nóng kinh khủng!

Tào Thanh Hoà nói to: “Được rồi! Chủ tịch Triệu Hùng ở xa tới đây làm khách. Ngoại trừ chủ tịch Kim Trung, những người có mặt ở đây đều là thành viên của thương hội thành phố, chẳng lẽ các người muốn chế giễu chủ tịch Triệu Hùng sao?”

Tào Thanh Hoà là chủ tịch thương hội thành phố. Ông ta rất có uy tín trong nhóm người này. Khi ông ta vừa nói xong, không ai dám trêu chọc Triệu Hùng nữa. Hơn nữa, từ lời nói vừa rồi của Triệu Hùng phản kích Chu Kỳ, có thể nhìn ra được người này tuyệt đối không tầm thường.

Tào Thanh Hoà phân phó người phục vụ, nói: “Nhân viên phục vụ, có thể dọn đồ ăn rồi!”

Người phục vụ đáp lại, sau khi quay người đi ra ngoài, liền nghe Tào Thanh Hoà nhìn Kim Trung nói: “Chủ tịch Kim! Tôi đã mời cậu gia nhập thương hội thành phố vài lần, nhưng cậu đều từ chối! Nhưng tập đoàn Cao Đạt lại là thành viên của thương hội thành phố Thanh Hóa, cậu lại đánh con trai Cao Đạt, hơn nữa còn luôn công kích tập đoàn Cao Đạt. Cậu có nên cho mọi người một lời giải thích hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi