CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói Hà Ngọc Kỳ bởi vì buồn chán mà tới bệnh viện tìm anh, sau đó lại bị Lý Diệu Linh kéo đi ăn cơm, cô không khỏi chau mày băn khoăn.

“Con bé Diệu Linh này sẽ không phải muốn làm thiêu thân lao đầu vào tình yêu chứ?”

“Chẳng biết nữa! Chúng ta có cần đi tìm hai người đó không?”

“Bỏ đi. Đều là người trẻ tuổi cả, cho bọn họ thoải mái một chút!”

Triệu Hùng hỏi, nhận lại là cái lắc đầu từ vợ mình. Anh theo chân Lý Thanh Tịnh lần nữa bước vào phòng bệnh. Cô vừa tới, Đào Thiên Trúc lập tức ngậm miệng, không đề cập đến chuyện của Triệu Hùng lấy một tiếng.

Triệu Hùng trong lòng tức đến uất nghẹn! Anh cảm giác Đào Thiên Trúc muốn nhằm vào mình. Nếu như vậy, bản thân phải tính toán thật tốt, chờ thời cơ thích hợp phải giáo huấn mẹ vợ một phen. Chỉ có như vậy, đối phương mới không gây khó dễ đủ đường cho anh.

Đúng lúc này, điện thoại Triệu Hùng đổ chuông, anh vội vàng ra ngoài nhận cuộc gọi.

“Bác sĩ Hoa!”

“Triệu Hùng, Ngọc Kỳ có đang ở chỗ anh không? Con bé bảo muốn mượn xe em đi hóng gió nhưng tới bây giờ vẫn chưa trở về, gọi điện thoại thì nó không bắt máy.”

Thanh âm Hoa Di tràn ngập lo lắng, Triệu Hùng vội vàng trấn an.

“Hoa Di, em không cần lo. Ban nãy Ngọc Kỳ tới bệnh viện, sau đó ra ngoài dùng bữa với Diệu Linh rồi.”

Sau khi nghe xomg, Hoa Di mới cảm thấy yên tâm. Cô mang Hà Ngọc Kỳ đến Hải Phòng để chơi, nếu như đối phương xảy ra chuyện, cô hoàn toàn không biết phải ăn nói như thế nào với người nhà họ Hà đây.

“Vậy được rồi. Khi nào anh thấy Ngọc Kỳ thì nhắc con bé về sớm giúp em nhé!”

“Ừm! Bây giờ anh đi tìm hai người bọn họ ngay đây!”

Sau khi cúp máy, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh rằng mình sẽ đi tìm Hà Ngọc Kỳ, bởi vì Hoa Di gọi điện, muốn Ngọc Kỳ nhanh chóng về nhà. Cô nghe vậy liền nói.

“Vậy bây giờ anh cứ gọi điện cho Diệu Linh, hỏi xem con bé đang dùng cơm ở đâu. À phải rồi, chúng ta cũng cần dùng bữa đấy. Mẹ, còn với Triệu Hùng đi tìm Diệu Linh, sẵn tiện ăn cơm luôn đây. Còn về ba thì nếu như mẹ không chăm sóc được, hai ngày tới con sẽ tìm bảo mẫu đến đây!”

Vừa nói chuyện với Triệu Hùng xong cô lập tức quay sang Đào Thiên Trúc. Bà nghe vậy liền sửng cồ lên.

“Không cho phép tìm bảo mẫu! Ai nói mẹ không thể chăm sóc được lão già này hả? Lý Thanh Tịnh, mẹ nói cho con biết, con dám mời bảo mẫu tới thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

Lý Thanh Tịnh bị thái độ gay gắt của Đào Thiên Trúc khiến cho đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô chỉ muốn mẹ đỡ cực khổ, cho nên mới tính để chuyện mời bảo mẫu. Không nghĩ đến mẹ mình lại phản ứng thái quá đến như vậy.

Chỉ có Lý Quốc Lâm hiểu nguyên nhân khiến Đào Thiên Trúc giận dữ như vậy. Ông khẽ nháy mắt với con gái. Lý Thanh Tịnh hiểu ý, không nói thêm gì nữa, dắt tay Triệu Dao Châu và sóng vai bên cạnh Triệu Hùng đi ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, Triệu Hùng ngay lập tức hỏi.

“Thanh Tịnh, ban nãy em nói tìm bảo mẫu, sao mẹ em phản ứng gay gắt quá vậy?

“Em cũng chẳng biết, đúng là khó hiểu mà!”

Triệu Hùng thuận miệng nói.

“Hay mẹ em lo bảo mẫu là nữ, vậy nên mới ghen?”

“Sao lại thế được? Hai người bọn họ ngần này tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy được sao.”

Trên thực tế thì, Triệu Hùng đã đoán trúng rồi! Một nhà bà người không nói về chuyện này nữa, tìm đến chỗ Lý Diệu Linh dùng bữa.

Lý Diệu Linh trước đó đã dặn dò Hà Ngọc Kỳ rằng đây chỉ là bí mật giữa hai người bọn họ, tuyệt đối không được nói ra với bất kì ai! Cô đồng ý mang Diệu Linh đi hoàn toàn là vì muốn chọc tức Triệu Phùng.

Thời điểm Triệu Phùng biết cô mang em vợ anh ta đi, chắc chắn sẽ tức run cả người cho xem. Nghĩ đến chuyện này, Hà Ngọc Kỳ cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng sảng khoái. Mà Lý Diệu Linh từ khi nhận được lời hứa từ Hà Ngọc Kỳ, liền phấn khích không thôi.

Vậy cho nên thời điểm trông thấy Triệu Phùng, Lý Thanh Tịnh cùng Dao Châu, cô càng thêm nhiệt tình.

“Chị, chị muốn ăn thêm gì nữa không? Em đi lấy cho!”

“Tùy tiện lấy thêm hai món nữa là đủ rồi!”

“Dạ!”

Lý Thanh Tịnh dặn dò, Lý Diệu Linh cười hì hì sau đó vui vẻ chạy đi. Triệu Hùng bấy giờ mới vỗ vai Hà Ngọc Kỳ nhắc nhở.

“Ngọc Kỳ, vừa nãy bác sĩ Hoa gọi cho tôi, nhắc cô tranh thủ về sớm đấy!”

“Ừ, tôi ăn xong sẽ về ngay đây.”

“Tại sao cô ấy gọi mà cô không bắt máy?”

Triệu Hùng khó hiểu hỏi, Hà Ngọc Kỳ bĩu môi.

“Tôi muốn ra ngoài đi chơi, hóng gió một chút. Ở nhà thì ba quản, tới đây thì chị Hoa Di suốt ngày kìm kẹp, tôi hoàn toàn chẳng có tí tự do nào. Hơn nữa, đều là người trưởng thành cả rồi, tôi còn có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Cô đừng nên tùy hứng như vậy chứ. Mọi người ở nhà lo lắng cho cô lắm đấy.”

“Rồi sao? Anh muốn quản tôi à? Anh là cái gì của tôi mà đòi quản tôi hả?”

“Đường đi gập ghềnh, san bằng cho phẳng! Chuyện bất bình, phải ra tay quản! Tôi chính là không thích cái tính cách như thế này của cô đấy!”

“Tốt hơn hết thì anh nên quản em vợ mình đi kìa!”

Hà Ngọc Kỳ quát to, sau đó mới biết mình lỡ miệng. Lý Thanh Tịnh nhíu mày hỏi.

“Ngọc Kỳ, Diệu Linh gặp vấn đề gì vậy?”

“Không…Không có gì. Con bé nói áp lực học hành áp lực quá, muốn buông lỏng xả hơi một chút ấy mà.”

Hà Ngọc Kỳ qua quýt bịa chuyện. Cũng may Lý Diệu Linh không có mặt ở đây, bằng không cô cũng không biết phải nói như thế nào. Sau khi dùng bữa xong, Triệu Hùng lo lắng Hà Ngọc Kỳ lại chạy đi chơi, bèn lái xe đưa đối phương đến tận dưới lầu nhà Hoa Di. Thời điểm cô ra đón người, anh mới đánh tay lái đi khuất dạng.

Lý Diệu Linh theo chân Triệu Hùng và chị gái về nhà. Lý Thanh Tịnh vừa bước vào trong, lập tức tò mò hỏi Diệu Linh.

“Sao em lại đi ăn cơm riêng với Ngọc Kỳ vậy?”

“Có gì đâu chị? Dù gì chị ấy cũng có phải đàn ông đâu, chị còn sợ em gái mình bị quasy rối nữa à.”

“Chị không có ý này. Chỉ là chị cảm thấy hai người không thân không quen, đột nhiên lại rủ nhau đi ăn như vậy nên bất ngờ thôi.”

“Chị ấy thích chơi với em, em cũng thích chơi với chị ấy. Đơn giản vậy thôi!”

Lý Diệu Linh đắc ý nháy mắt.

“Thời gian qua chị không có thời gian để ý đén thành tập học tập của em, sang năm em đã chuẩn bị để thi vào đại học rồi. Mấy ngày tới chị sẽ thu xếp thời gian để gặp giáo viên của em, hỏi một chút về tình hình học tập gần đây.”

Lý Diệu Linh vừa nghe chị gái muốn tìm đến giáo viên chủ nhiệm, gương mặt nhỏ nhắn lập tức biến sắc, nhỏ giọng nài nỉ.

“Trời ơi, chị ơi là chị! Chị đừng giống như mẹ suốt ngày làm phiền đến quá trình học tập của em nữa mà. Em lớn như vậy rồi, đương nhiên biết học hành là chuyện vô cùng quan trọng, học tập chính là nền tảng để đi đến thành công!”

“Nếu đã biết vậy, tại sao không chịu chăm chỉ học hành?”

“Em biết rồi mà. Bây giờ em đem Dao Châu ra ngoài chơi đây, hai người cứ thoải mái chim chuột với nhau đi!”

Lý Diệu Linh mất kiên nhẫn, vội vàng lôi Triệu Dao Châu ra làm tấm khiên đỡ đạn, thành công dời đi sự chú ý của Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng buổi tối muốn tập luyện thêm vì vậy đã thay một bộ quần áo vô cùng thoải mái. Điện thoại anh đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Triệu Hùng mở màn hình, là tin nhắn do Bạch Hồng Liên gửi đến, chỉ có mấy từ ngắn gọn.

“Đứa nhỏ gặp nguy hiểm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi