CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi người ăn xin già bước vào, vẻ mặt ngây ngô tươi cười, ông ta với tay lên lấy những thứ trên bàn.

Lý Diệu Linh nhìn thấy liền tức giận đem chiếc đũa ném “Bốp!” một tiếng lên trên bàn.

Này còn có thể ăn cơm như thế nào nữa?

May mắn thay cô ấy đã ăn được gần hết đồ ăn rồi.

Để cho cô ấy cùng một lão ăn mày ngồi cùng một bàn ăn, Lý Diệu Linh thực sự ăn không vào. Đặc biệt là tên ăn xin này lại có một đôi tay già nua, lòng bàn tay trông thật bẩn thỉu.

Triệu Hùng phân phó cho quản lý đại sảnh:

“Phiền quản lý Trương lấy cho ông lão này một đôi đũa.”

Quản lý Trương thuận theo đưa cho ông lão ăn xin một đôi đũa.

Người ăn xin già ăn như thể không có ai ở bên cạnh vậy.

“Đồ ăn không tồi, tôi rất thích ăn đồ ăn của nhà hàng này. Dường như đồ ăn ngon thì không thể thiếu rượu ngon được nhỉ!”

Nói xong mở ra một chai rượu vang Pháp, quay đầu hỏi Triệu Hùng một câu:

“Cậu nhóc, muốn uống cùng tôi không?”

Triệu Hùng ho khan vài tiếng, nói chính mình bị cảm cúm không thể uống rượu!

Đôi mắt của ông lão không lớn, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Lão nhìn Triệu Hùng cười nói:

“Nhóc con, rượu là thứ lương thực tinh chế, càng uống càng trẻ! Tôi uống một mình không có ý nghĩa, cậu bồi tôi vài chén đi.”

“Vậy được rồi!” Triệu Hùng gật gật đầu.

Quản lý Trương thức thời dâng hai chén rượu lên.

Hắn có chút không rõ vì lí do gì Triệu Hùng lại đối với một người ăn mày tốt như vậy.

Triệu Hùng đang chuẩn bị cầm lấy chai rượu, không ngờ ông lão ăn mày đã chộp lấy chai rượu vang Pháp hớp mấy ngụm lớn.

“Rượu ngon thật!” Ông lão chép miệng, nhìn qua là bộ dáng chưa thỏa mãn.

Lý Diệu Linh vểnh miệng nhỏ nhắn ghét bỏ nói:

“Ông già kia, ông đòi anh rể tôi cùng ông uống rượu, nhưng chính ông lại cầm lấy chai rượu uống, vậy anh rể tôi uống cùng ông như thế nào?”

Ông lão mặt đỏ hồng cười nói:

“Rượu không bẩn, lòng người mới bẩn. Nếu lòng người ô uế thì nhìn thứ gì cũng thấy không sạch sẽ. Cậu nhóc à, nếu cậu không uống thì chính tôi tự mình uống cũng tốt lắm.”

“Nếu đã đồng ý sẽ bồi ông uống vài chén thì tôi tất nhiên sẽ không nuốt lời!”

Triệu Hùng cầm lấy chai rượu rót cho mình một chén đầy, lại rót cho ông lão một ly.

Anh nâng chén với ông lão:

“Ông lão, chén này tôi kính ông!”

Ông lão trợn mắt không kiên nhẫn nói:

“Cậu kính tôi cái gì?”

“Chúng ta coi như là có duyên gặp gỡ, cũng có duyên cùng uống rượu với nhau! Vì lần gặp mặt này, uống một ly thôi!”

“Ừ! Ra là như vậy!”

Ông lão giơ chén lên, cùng Triệu Hùng cụng ly, hai người đều uống cạn rượu trong ly.

Sau khi ông lão đem rượu uống hết, đánh giá Triệu Hùng:

“Nhóc con cậu tướng mạo không tồi nhỉ! Cái trán no đủ, nhìn là có số giàu sang phú quý. Cậu nhóc này, cảm ơn cậu hôm nay mời tôi uống rượu.”

“Đừng khách sáo! Nếu không có đủ rượu, trước khi ông lão rời đi có thể lấy vài bình.”

“Không lấy nữa, không lấy nữa! Bao giờ có thì sẽ có, không có thì thôi, không nên cưỡng cầu quá! Lão già tôi như này đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”

Triệu Hùng không nghĩ tới người ăn xin này làm việc còn có nguyên tắc như vậy.

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, rất nhanh đã uống hết một chai rượu vang Pháp.

Ông lão lại mở ra chai rượu cuối cùng, nhìn Triệu Hùng nói:

“Chúng ta chỉ uống một nửa chai rượu này, còn lại tôi muốn giữ lại nửa chai còn lại cho tôi uống.”

“Ông lão à, nếu không đủ rượu, tôi đã nói rồi, ông có thể mang mấy chai rượu đi mà?”

“Không lấy nữa, không lấy nữa! Nào, chúng ta lại mỗi người một chén, hôm nay cứ như vậy!” Ông lão tức thời uống một ly rượu.

Một mùi rượu xộc thẳng đến mặt Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh ghét bỏ nhíu mày, nhìn lão ăn xin nói:

“Lão ăn mày, ông có biết thế nào là lễ độ không vậy?”

Lão ăn xin cười cười:

“Tôi nếu có lễ độ thì cũng không lưu lạc đến tận đây. Cô gái nhỏ này! Cô tâm tính quá cao ngạo, cần phải mài dũa nha. Nếu không ở xã hội này rất dễ gặp nạn.”

“Hừ. Ông còn không quản tốt chính mình lại đòi quản tôi sao!”

“Nếu không nghe lời lão già này, cô sẽ phải chịu khổ sở!”

Người ăn mày già rót một ly rượu cho Triệu Hùng, sau khi tự mình rót rượu lên, ông ta nâng ly và nói:

“Chàng trai, hôm nay tôi được ăn cơm no rượu say, cảm ơn cậu đã chiêu đãi.”

“Ông không cần khách khí. Nhìn bộ dáng của ông lão cũng không giống người bình thường, chắc hẳn có một chút chuyện rồi nhỉ.”

“Quá khứ huy hoàng có năng lực thì như thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là nhất thời. Cậu nhóc nhất định phải quý trọng hiện tại nhé.” Nói xong vỗ lưng Triệu Hùng một cái.

Lực tay của ông già ăn mày không hề nhỏ, Triệu Hùng bị lão vỗ như vậy, lại ho khan một trận kịch liệt!

Sau khi Lý Diệu Linh trông thấy, hướng về phía lão nhân gia trách móc:

“Lão già, anh rể tôi cho ông ăn, lại cùng ông uống. Anh ấy có bệnh trong người, sao ông lại ác độc đánh anh ấy như vậy?”

“Xương cốt cậu ấy quá yếu thôi! Tôi vừa giúp cậu ấy điều trị lại.”

“Thôi thôi! Tôi tin ông là ma quỷ.”

Lão già ăn mày trực tiếp cầm lấy ly rượu trước mặt, uống cạn rượu trong ly, cầm lấy nửa chai vang Pháp còn sót lại, nói với Triệu Hùng:

“Cậu nhóc, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Triệu Hùng không nghĩ ông lão nói đi là đi, thật sự có tính cách riêng.

Liền đứng dậy nói với ông lão:

“Ông lão, đi thong thả!”

Người ăn xin già ngâm nga giai điệu nhỏ một bài hát không biết tên:

“Mặt đất là giường, trời là chăn, có thể ngủ chỗ nào tùy thích, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chuyện gì cũng bỏ quên trong lòng; Người nghèo nàn qua ngày, nhìn thấu cái nóng và cái lạnh của thế giới, một bữa cơm tri ân, suốt đời khó quên!”

Mặc dù người ăn mày hát nhạc xưa chứ không phải là bài hát ngày nay, nhưng giai điệu nghe rất thu hút.

Lý Diệu Linh nghe đến mê mẩn, không nghĩ tới ông lão này hát hay như vậy.

“Anh rể, sao anh lại làm người hiền lành đối với ông lão ăn xin kia tốt như vậy làm gì?”

Triệu Hùng cười cười, nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh nói:

“Ông ấy cũng không phải là một lão ăn mày bình thường đâu.”

“Anh rể, lời này là có ý tứ gì?” Lý Diệu Linh không hiểu ra sao hỏi han.

Triệu Hùng nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh nói:

“Người này cố ý giả vờ thành người nghèo túng, bước chân của ông ấy đi đường thực sự rất nhẹ nhàng, vừa thấy là biết người luyện võ. Nếu thật sự là người ăn mày, đi vào nơi sang trọng như thế này, trong ánh mắt nhất định sẽ toát ra sự khiếp đảm, nhưng em xem ánh mắt của ông ấy trong suốt, không một chút gì hoảng sợ, người này không phải là kẻ đầu đường xó chợ.”

Tuy rằng Triệu Hùng cũng không xác định được thân phận thật sự của ông lão ăn xin, nhưng anh đã nhận thấy lão ăn mày này có võ nghệ từ khi liếc mắt nhìn qua cửa sổ.

Một người có võ nghệ cao cường như vậy, như thế nào lại nghèo túng đến tận đây!

Anh không muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, nhưng người này chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, nên anh mới khiến cho quản lý đại sảnh khách sạn đáp ứng các nhu cầu của ông lão.

Sau khi Lý Diệu Linh nghe Triệu Hùng giải thích, có chút đăm chiêu nói:

“Em như thế nào lại nhìn không ra nhỉ?”

Triệu Hùng đưa một ngón tay chọc cái trán của cô em vợ Lý Diệu Linh một cái:

“Em có thể nhìn ra cái gì, em cũng chỉ biết có ăn!”

“Ôi, anh rể! Sao anh lại nói em nhưu vậy, tả không giống em chút nào cả!”

“Chẳng lẽ còn không đúng sao?” Triệu Hùng khóe miệng hiện ra ý cười.

“Hừ! Sớm hay muộn em cũng chứng minh cho anh xem, em cũng là người có giá trị!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi