CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngô Đức Thành trợn mắt nhìn cậu con trai Ngô Long An một cái, rồi giáo huấn anh ta: "Con im miệng cho bố!"

Ngô Long An sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, đứng im ở bên cạnh lần nữa, cũng không dám lên tiếng nữa.

Mặt Ngô Đức Thành vô cùng cung kính, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, con trai tôi đã làm chuyện gì sai, đắc tội với anh thế?”

"Phó tổng giám đốc Thành, con trai ông không hề đắc tội với tôi. Nhưng mà trong giờ làm việc, cậu ta lại muốn dẫn nhân viên ra ngoài hóng gió, thậm chí còn muốn dẫn đi nhà nghỉ. Chuyện này e rằng...”

Ngô Long An vừa nghe thấy, lập tức gấp gáp giải thích nói: "Anh đừng có mà vu oan giá họa cho tôi, tôi không hề nói muốn đưa Lệ Quyên đi nhà nghỉ.”

Triệu Hùng nói với Đinh Lệ Quyên: “Cô Quyên, cô nói đi. Không cần phải sợ, cô cứ nói thật. Trong chuyện này, Triệu Hùng tôi sẽ làm chủ cho cô.”

Vì vậy, Đinh Lệ Quyên giải thích với mọi người Ngô Long An quấy rầy mình như thế nào. Còn nói, không chỉ có quấy rầy mình, còn quấy rầy những nữ nhân viên khác của công ty. Hơn nữa, Nguyễn Long An còn có những cử chí mập mờ với cô ta trước mặt tất cả mọi người.

Ngô Đức Thành vừa nghe xong, trợn mắt nhìn Giám đốc Tôn, nghiêm nghị nói: "Giám đốc Tôn, cậu thật là to gan. Ai cho phép cậu để chuyện đó xảy ra với cô Quyên.”

"Phó tổng giám đốc Thành, tôi..." Giám đốc Tôn vốn dĩ muốn nói. Không phải là tôi nể mặt con trai ông nên mới để xảy ra chuyện đó với Đinh Lệ Quyên hay sao. Nhưng lời đến cổ họng rồi lại không có cách nào nói ra được.

Ngô Đức Thành tiến lên, tặng cho cậu con trai Ngô Long An một cái tát.

Nét mặt Nguyễn Long An đầy oan ức, nói với Nguyễn Đức Thành: “Bố, chỉ là con...”

“Đừng gọi tôi là bố.” Nguyễn Đức Thành tức giận đến nỗi nói với cậu con trai Nguyễn Long An: “Anh mau xin lỗi cô Quyên đi rồi lập tức cút về nhà. Về rồi xem tôi dạy dỗ anh thế nào.”

Ngô Long An nào dám không vâng lời bố mình, nói với Đinh Lệ Quyên: "Cô Quyên, thật sự xin lỗi cô! Cô yên tâm, sau này, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa."

Ngô Long An rất sợ.

Cho tới tận bây giờ, anh ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Đức Thành tức giận đến múc này. Sau khi xin lỗi dla, anh ta đành chán chường bỏ đi.

Ngô Đức Thành nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, thật sự xin lỗi anh! Là tôi dạy dỗ con cái không nghiêm, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm."

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với Ngô Đức Thành: "Phó tổng giám đốc Thành, ông quản lý công ty không tệ. Nhưng sự giáo dục trong gia đình cũng không thể xem thường. Nhà có tiền cũng không có vấn đề gì nhưng nên để con cái được tiếp cận nền giáo dục tốt hơn, làm những chuyện có ích cho xã hội chứ không phải là tùy ý sử dụng đồng tiền để muốn làm nhục ai thì làm.”

“Anh Hùng nói chí phải. Con hư tại cha, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ dạy dỗ con cái thật tốt.”

“Mặc dù chuyện này không mang lại mặt trái gì công ty nhưng mà có ảnh hưởng vô cùng tệ đến nội bộ công ty.” Vẻ mặt Triệu Hùng vô cùng nghiêm túc nói.

Anh Hùng cứ yên tâm đi, sau này, nhất định tôi sẽ quản lý con cái nghiêm ngặt hơn.” Ngô Đức Thành nói xong, nói tiếp với Triệu Hùng ở bên cạnh: “Giám đốc Tôn, cậu lạm dụng chức quyền để nhân viên làm càn, giáng chức xuống vị trí quản lý tiêu thụ, lấy gương cho những người sau.”

“Vâng, Phó tổng giám đốc Thành.” Mặt Giám đốc Tôn vô cùng ủ rũ.

Nguyễn Đức Thành dò hỏi Đinh Lệ Quyên: “Cô tên là Đinh Lệ Quyên đúng không nhỉ?”

"Đúng ạ!" Đinh Lệ Quyên gật đầu một cái.

Ngô Đức Thành nói với Đinh Lệ Quyên: "Đinh Lệ Quyên này, bắt đầu từ hôm nay, cô được thăng chức lên làm quản lý bộ phận tiêu thụ.”

“Tôi...” Đinh Lệ Quyên vô cùng giật mình.

"Sao thế, cô không muốn à?" Nét mặt Ngô Đức Thành nghiêm túc, cau mày hỏi.

"Không không, tôi sợ mình làm không được!"

Ngô Đức Thành nói: "Chỉ cần cô có lòng tin với chính mình thì tôi cũng sẽ có lòng tin với cô. Tập sự trong vòng nửa năm nhé.”

"Cám ơn Phó tổng giám đốc Thành!" Đinh Lệ Quyên khom người đầy cung kính trước Ngô Đức Thành.

Hồ Dân hỏi Ngô Đức Thành: "Phó tổng giám đốc Thành, ba chùm chìa khóa căn hộ mà trước kia tôi đưa cho ông đâu rồi?”

“Ở chỗ của Giám đốc Tôn. Giám đốc Tôn, cậu đi lấy chìa khóa ra đây.”

Giám đốc Tôn “dạ” một tiếng, vội vội vàng vàng chạy lên lầu, lấy ba chùm chìa khóa xuống.

Sau khi Hồ Dân nhận lấy, nói với Nguyễn Đức Thành: “Phó tổng giám đốc Thành, ông bận việc gì thì đi làm đi, để tôi đưa anh Hùng đi xem nhà.”

Sau khi Triệu Hùng và Hồ Dân quay trở lại chỗ bán nhà, Hồ Dân nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, là do tôi sơ suất. Xem ra tôi còn phải tăng cường quản lý công ty hơn nữa.”

“Không, ông đã làm rất tốt rồi. Đây là do sự giáo dục con cái của nhà Nguyễn Đức Thành có vấn đề, để ông ta về nhà dạy lại thằng con trai hư hỏng của ông ta một chút cũng tốt.”

Hồ Dân thấy Triệu Hùng không trách tội mình, tâm trạng cũng trở nên dịu hơn.

Triệu Hùng này nhìn thì có vẻ như là một chàng thanh niên cà lơ phất phơ những mà thực ra từ trong xương tủy toát ra là một người rất khôn khéo.

Hồ Dân và Triệu Hùng ngồi xe điện đến ba khu biệt thự dành cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn thấy ba ngôi biệt thự này có vị trí rất đắc địa, mọi thứ đều đầy đủ, còn nằm ở giữa sườn núi.

Từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh đẹp của “Ngã Nguyệt Đàm”, nó tựa như vô cùng gần gũi với thiên nhiên vậy.

Triệu Hùng rất hài lòng với chỗ này, nhìn một chỗ rồi viết lên chữ: “Ngắm cảnh núi.”

Không thể không nói, trên một vài phương diện, Tập đoàn Hùng Quang xử lý rất hợp tình hợp lý.

Từ khu vườn xanh mướt đến hồ bơi được quy hoạch, còn có lối mòn dẫn đến chân trời cùng với những cột mốc trên đường và bậc thềm được lát bằng đá vũ hoa. Điều này chứng minh bất động sản của Tập đoàn Hùng Quang không hề giống với bản chất đất đai của nó.

Hồ Dân đưa Triệu Hùng đi nhìn một lượt ba ngôi biệt thự.

Trong đó có một ngôi là đã sửa chữa xong. Hai bộ còn lại thì Hồ Dân lo rằng Triệu Hùng sẽ không thích cách thiết kế nội thất nên vẫn muốn chính anh thiết kế nên hai căn này vẫn chỉ là hai căn nhà trống trơn.

Triệu Hùng nhận lấy chìa khóa trong tay Hồ Dân: “Ông giúp tôi hẹn một kiến trúc sư, ngày mai tôi sẽ đến xem tình hình, để ông mau chóng cho người lắp đặt thiết bị đi. Đến lúc đó, ông cho nhân viên xây dựng của công ty đến sửa chữa sớm đi. Căn còn lại chưa sửa chữa  xong thì để cho Nồng Tuyền ở là được.”

“Oke. Vậy ngày mai tôi cho kiến trúc sư đến đâu gặp anh nhỉ?” Trong đầu Hồ Dân thầm nghĩ, cũng may là mình không cho hai người khác qua sửa sang nhà của, quả nhiên là Triệu Hùng không thích không cách mà mình định thiết kế.

“Bảo họ mười giờ sáng mai đến Công ty thiết kế bao bì Dao Châu gặp tôi đi. Tôi ở công ty chờ bọn họ.”

“Tôi biết rồi.” Hồ Dân gật đầu một cái.

Triệu Hùng và Hồ Dân lại trò chuyện một hồi về chuyện của công ty, để cho Hồ Dân mau chóng chỉnh đốn lại tài sản thuộc công ty.

Mau chóng chấm dứt những dự án không có lợi nhuận và không có tiền vốn, đấy nhanh quá trình thành lập Công ty y dược. Cũng để cho Hồ Dân gọi Ngô Chính Quân đang ở Thanh Hóa về, để anh ta chế biến ra một số loại thuốc tân tiến. Mấy ngày nữa, anh sẽ đích thân đến Trường Bạch một chuyến.

Sau khi giao phó mọi chuyện cho Hồ Dân xong, Triệu Hùng lái xe đến phòng khám của Hoa Di.

Hoa Di vừa mới chữa trị cho bệnh nhân xong, thấy Triệu Hùng đến, quan tâm hỏi han anh: “Anh Hùng, anh về rồi đấy à? Vết thương như thế nào rồi?”

Triệu Hùng nhún vai một cái, nói: "Vẫn như cũ thôi. Nhưng mà, chứng ho khan của tôi đã được chữa khỏi rồi.”

“Chữa khỏi?” Hoa Di nhíu mày nói: “Không thể nào, vết thương bên trong của anh nếu như không được chữa trị dàng hoàng sẽ ảnh hưởng không tốt đến hệ hô hấp. Anh đến đây, tôi kiểm tra lại giúp anh xem nào.”

Triệu Hùng nghe thấy vậy cũng lập tức ngồi xuống trước mặt Hoa Di rồi đưa tay ra.

Sau khi Hoa Di bắt mạch, nét mặt cứng đờ lại rồi sau đó dần dần trở nên dịu hơn. Nét mặt cô ấy lộ rõ vẻ vui mừng khôn siết cùng ngạc nhiên, nói: “Anh không được chưa trị tận gốc nhưng mà chứng ho khan cũng được hóa giải khá nhiều rồi.”

“Đúng thế, chỉ là trong ngày, thi thoảng vẫn còn ho khan mấy tiếng thôi.”

“Không đúng. Nếu như không có ai chưa trị nội thương cho anh thì theo lý thuyết, chứng ho khan này sẽ không thể chưa khỏi. Anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc ở Thanh Hóa anh đã gặp chuyện gì?”

Vì vậy, Triệu Hùng kể cho Hoa Di nghe chuyện mình tình cờ gặp một người ăn may. Sau khi kể xong xuôi từ đầu đến cuối cho Hoa Di nghe xong, nói xong anh thở dài nói, chỉ tiếc rằng người kia biến mất không để lại dấu vết. Sau khi chữa trị cho anh xong cũng không hề gặp lại anh.

Sau khi Hoa Di nghe lời kể của Triệu Hùng, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc thốt lên: “Ai da, anh Hùng, sao anh không giữ người ăn mày kia lại. Nhất định người đó chính là cao thủ thần bảng...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi