CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng vừa nghe thấy bốn chữ “cao thủ thần bảng” lập tức trở nên luống cuống.

“Bác sĩ Di, em có chắc chắn lão già đó là cao thủ thần bảng không?” Triệu Hùng giật mình, hỏi Hoa Di.

"Dĩ nhiên chắc chắn rồi." Hoa Di giải thích thêm: “Chỉ với một chưởng mà có thể chữa khỏi được chứng ho khan của anh, không phải cao thủ thần bảng thì là cái gì được? Ngay cả người đầu tiên trong Thiên bảng, ông cụ Khổng, cũng không làm được. Bây giờ, anh đã nghĩ thông suốt chưa?”

“Ai da...”

Triệu Hùng vỗ lên bắp đùi mình, trách bản thân đã bỏ qua một cơ hội chữa trị nội thương vô cùng tốt này.

"À mà không đúng" Triệu Hùng nhíu mày.

"Tại sao lại không đúng thế?" Hoa Di hỏi.

Triệu Hùng nói: "Trong tay anh có danh sách võ thần, trên đó không có bất kỳ ông cụ nào hay là người ăn mày nào cả?”

“Anh vẫn không hiểu à?” Hoa Di giải thích cho Triệu Hùng nghe: “Trên danh sách võ thần chỉ là xếp hạng của Chính phủ, giống như là anh ở Thanh Hoa, Bắc Đại. Nhưng có những người cho dù không ở Thanh Hoa, Bắc Đại, anh cho rằng là do bọn họ không thi đỗ được Thanh Hoa, Bắc Đại sao? Nhưng chỉ với việc ông cụ đó vỗ anh một chưởng đã có thể chữa được chứng ho khan của anh đã có thể chứng minh ông ấy là một cao thủ thần bảng có thực lực rồi. Cậu có thể được ông ấy chữa trị cho thì đương nhiên là nội thương tự nhiên có thể được chữa khỏi.”

Nghe thấy những lời này của Hoa Di, hy vọng trong lòng Triệu Hùng như lửa đốt.

Không có nhiều người có thể cảm nhận ra được Triệu Hùng đang bị nội thương, không thể sử dụng công phu. Như vậy cũng giống như người thường xuyên lái xe nhưng đột nhiên bị treo bằng lái. Sâu trong nội tâm là một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến.

Hoa Di cũng nói, nếu như có thể tìm được ông cụ đó thì có thể chữa khỏi được nội thương của mình.

Vừa nghĩ tới chuyện Nông Tuyền đã được thông qua “Thiên bảng”, trong lòng Triệu Hùng lại ngứa ngáy.

Triệu Hùng cao hứng nói với Hoa Di: “Được rồi, anh sẽ mau chóng sắp xếp người đi tìm vị ăn xin này. Đúng rồi, bác sĩ Di. Ở buổi đấu giá lần này, anh đã đem về hai gốc nhân sâm trăm năm tuổi. Không phải em nói em quen biết một đạo sĩ sao? Có thể luyện đan nhờ cái này không nhỉ?”

Hoa Di mỉm cười, nói: “Chắc chắn là hai cây nhân sâm dại thì làm sao mà đủ được. Nhưng mà nhân sâm là một trong những nguyên liệu không thể thiếu trong quá trình luyện đan. Khi nào có thời gian em sẽ dẫn anh đi gặp người đạo sĩ kia, ông ấy sẽ nói cho anh biết cặn kẽ các loại dược liệu cần có.”

Triệu Hùng nghe thấy vậy, trên mặt hiện ra nét thất vọng.

Nếu như người kia là đạo sĩ thì có thể giúp mình luyện đan, chuyện này rất có lợi cho việc tu luyện nội công. Hy vọng có thể đột phá Thiên bảng của mình sẽ nhiều hơn một chút.

Hoa Di giải thích cho Triệu Hùng nghe: "Gốc gác của đạo sĩ chính là người luyện đan cho các Hoàng đế cổ đại. Nhưng mà thuật luyện đan không được truyền lại cho nhiều người nên rất nhiều người đều là đạo sĩ giả. Em biết người đạo nhân này, mặc dù ông ta không phải là người được truyền lại nhưng mà tính khí ông ta rất khó chiều. Ngàn vạn lần anh đừng chống đối lại ông ấy.”

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói câu: "Người có bản lĩnh và không có bản lĩnh đều có tính cách rất khó chiều.”

Hoa Di “Phụt..” lên một tiếng rồi bật cười, nói với Triệu Hùng: “Lần đầu tiên em nghe được cái châm ngôn sống này đấy. Người có bản lĩnh, tính khí có khó chịu một chút cũng là bình thường. Thế còn người không có bản lĩnh, sao lại có tính khí bất thường như thế chứ?”

“Bác sĩ Di, thế này là em không hiểu rồi. Thật ra thì người bình thường mới là khó khăn nhất. Khó khăn nhất ở chỗ, mỗi ngày đều phải đau đầu, u phiền vì những chuyện vụn vặt cơm áo gạo tiền trong sinh hoạt. Cho nên, rất nhiều người không có chỗ để xả những nỗi bực tức đó ra ngoài, tự nhiên tính cách sẽ ngày càng trở nên tệ hại hơn.”

Hoa Di nghe vậy, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ai! Cái này chính là kiếp nạn mà cuộc sống đem lại cho chúng ta mà.”

Hoa Di nói với Triệu Hùng rằng chỉ giữ lại nửa viên nhân sâm để cho mình uống là được rồi. Còn một viên rưỡi còn lại thì đến lúc đó, cứ giao lại cho đạo sĩ kia là được. Nhưng đừng mở viên nhân sâm ra vội vì nếu không sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến giá trị của viên nhân sâm. Chờ đến khi gặp mặt vị đạo sĩ kia xong, bàn bạc xong chuyện luyện đan dược rồi mới lấy nữa viên nhân sâm ra uống.

Cho dù vết thương của Triệu Hùng có nặng đến đâu thì cũng rất có lợi đối với cơ thể của anh.

Triệu Hùng lại tiếp tục thảo luận với Hoa Di về chuyện xây nhà máy.

Anh nói, trong khoảng thời gian này, mình sẽ thành lập lên đế quốc thuốc bắc, chuẩn bị đưa Ngô Chính Quân đến Trường Bạch một chuyến.

Trường Bạch được gọi là nơi cội nguồn của nhân sâm, ở đó có rất nhiều các loại dược liệu vô cùng quý giá. Trên nói không chỉ có sơn nam mọc hoang mà còn có linh chi, các loại thảo dược quý, cũng là nơi có lực lượng nhân công chuyên nuôi trồng dược liệu được bồi dưỡng tốt nhất.

Triệu Hùng nói với Hoa Di rằng định vào khu xưởng ở Trường Bạch.

Bây giờ, Trường Bạch có một dãy các sản phẩm từ sản vật quý của núi rằng nhưng chất lượng lại rất kém. Anh muốn biến nó thành căn cứ chế biến thuốc của mình.

Sau khi Hoa Di nghe xong, gật đầu nói với Triệu Hùng: “Em đồng ý với suy nghĩ này của anh. Như vậy đi, anh đi Trường Bạch trước rồi lại về chỗ này của em. Đúng lúc em đang thiếu một vài dược liệu, đến lúc đó, anh xem xem có thể giúp em thu mua được không nhé. Ngoài ra, không phải chỉ có nhân sân cần nuôi trồng mà rất nhiều những thảo dược quý hiếm khác bởi vì nguyên nhân khan hiếm mà cũng phải nuôi trồng.”

Triệu Hùng và Hoa Di thảo luận vô cùng nhiệt tình trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Triệu Hùng mới rời khỏi phòng khám của Hoa Di.

Trần Văn Sơn vì âm thầm bảo vệ cho Hoa Di mà anh đã gọi thám tử tư đến cách phòng khám của Hoa Di không xa.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi phòng khám của Hoa Di thì lập tức tới thẳng văn phòng thám tử tìm Trần Văn Sơn.

Mình đi Thanh Hóa đã mấy ngày rồi, cảm giác rất lâu rồi không được gặp Trần Văn Sơn.

Sau khi tới văn phòng thám tử của Trần Văn Sơn, trợ lý Hàn Hồng chào hỏi Triệu Hùng nói: “Anh Hùng, anh đến rồi đấy à?”

“Văn Sơn đâu?” Triệu Hùng hỏi.

“Ồ, ở trong phòng làm việc.”

Triệu Hùng còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng của Trần Văn Sơn từ trong phòng làm việc truyền ra.

"Cửa không có khóa, vào đi!"

Triệu Hùng đẩy cửa đi vào, thấy Trần Văn Sơn đắp một cuốn tạp chí người đẹp lên mặt, dáng vẻ đại gia.

Triệu Hùng bật cười, nói với Trần Văn Sơn: “Ai ui da, Sơn à, từ bao giờ mà anh lại có hứng thú với người đẹp thế này?”

Trần Văn Sơn rời mặt khỏi cuốn tạp chí người đẹp, nói với Triệu Hùng: “Tôi đang suy nghĩ một vụ án.”

“Xí, đúng là dối trá. Nghĩ đến người đẹp thì cứ bảo nghĩ đến người đẹp đi, lại còn mượn cớ đang phá án làm gì chứ.”

“Thật mà, tôi đang nhận một vụ án mạng, người gây án là phụ nữ.”

“Phụ nữ.” Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, nói với Trần Văn Sơn: “Sơn à, cho dù hung thủ là phụ nữ thì cậu cũng đâu cần phải đọc tạp chí người đẹp làm gì? Chẳng lẽ hung thủ lại là một người mẫu tạp chí à.”

“Mặc dù tôi không dám chắc chắn có phải là một người mẫu tạp chí hay không nhưng mà cô gái này rất giảo hoạt.”

Triệu Hùng vừa nghe đến đó liền cảm thấy vô cùng hứng thú, sau đó ngồi xuống, móc một hộp thuốc lá ra rồi ném cho Trần Văn Sơn một điếu. Sau khi châm thuốc cho mình xong thì vừa hút thuốc vừa hỏi Trần Văn Sơn: “Sơn à, anh nói một chút xem rốt cuộc vụ án này của anh đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Văn Sơn cũng châm điếu thuốc lá kia rồi hút, giải thích với Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu không nghe nói đến vụ án mạng ở sàn nhảy sao?”

“Vụ án mạng ở sàn nhảy?”

“Đúng vậy.” Trần Văn Sơn giải thích cho Triệu Hùng nghe: “Cô gái này thường xuyên đến sàn nhảy vào buổi tối. Rất nhiều những người đàn ông đến quán bar để tìm niềm vui, đã chết ba người rồi.”

“Chết ba người rồi sao?” Triệu Hùng nghe vô cùng giật mình, anh không ngờ rằng, trong khoảng thời gian mình không ở Hải Phòng, ở đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi