CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh biết, với thân thế của Triệu Hùng thì sau này cô muốn cuộc sống bình thường sợ là rất khó. Cho nên cô mới thấy tủi thân như vậy.

Triệu Hùng sử dụng hết khả năng của mình, cuối cùng cũng có thể dỗ được cô vợ Lý Thanh Tịnh!

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Triệu Hùng nhìn thấy đôi lông mi dài của vợ mình vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong suốt. Anh hơi đau lòng, nhưng vấn đề tình cảm thực sự khiến anh đau đầu.

Anh đã nhiều lần từ chối sự theo đuổi của Vân Nhã, cũng cô ta lại chỉ một lòng muốn có quan hệ tốt với anh.

Thật ra thì Vân Nhã cũng là một cô gái tốt.

Chưa kể dáng dấp đẹp, gia thế ở sau lại không tệ.

Chỉ tiếc rằng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã gặp nhau trước.

Hai người sống với nhau sáu năm, không chỉ có tình nghĩa vợ chồng sâu nặng mà còn có với nhau một đứa con gái xinh đẹp.

Triệu Hùng nhất định sẽ không ly hôn với cô vợ Lý Thanh Tịnh này. Vì vậy, anh rất khó chấp nhận việc Vân Nhã theo đuổi mình.

Nếu lỡ như anh mất lý trí, không chỉ vợ anh Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu đau lòng, mà cả Vân Nhã cũng sẽ bị tổn thương. Nhưng Vân Nhã nhất định muốn cùng anh qua lại, điều này thật sự khiến Triệu Hùng rất đau đầu.

Triệu Hùng ôm chặt vợ Lý Thanh Tịnh trong vòng tay, anh chỉ muốn truyền hơi ấm trên cơ thể mình cho Lý Thanh Tịnh.

"Thanh Tịnh, anh làm cho em chịu uất ức rồi!..." Triệu Hùng nghĩ thầm trong lòng.

Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã ngủ say, nhưng anh lăn qua lăn lại cũng không thể nào ngủ được.

Đến gần hai giờ đêm, cuối cùng mi mắt cũng càng ngày càng nặng trĩu, Triệu Hùng mới tiến vào giấc mộng đẹp.

Ngày hôm sau, trước khi đến công ty, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Chuyện của anh, anh cứ tự xử lý đi! Hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng." Cuối cùng lại là một câu nữa: "Nếu anh khiến em thất vọng, em cũng sẽ giống như vậy mà khiến cho thất vọng!” Nói xong, cô đóng cửa “Rầm!” một cái.

Triệu Hùng im lặng một lúc rất lâu.

10 giờ, anh đến "Công ty thiết kế bao bì Dao Châu" của vợ anh Lý Thanh Tịnh.

Lúc này, anh chỉ thấy Lý Thanh Tịnh cùng một người phụ nữ trung niên đeo kính đang đi ra. Hai người vừa nói vừa cười không biết đang nói chuyện gì.

Triệu Hùng vội vàng mở cửa xe chào hỏi.

“Thanh Tịnh!” Triệu Hùng chào vợ mình Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng một cái, giới thiệu với anh: "Đây là nhà thiết kế Tô Thu Song do Tập đoàn Hùng Quang đưa đến."

"Xin chào, thiết kế Tô."

Tô Thu Song nhìn Triệu Hùng bống ánh mắt kính cẩn, hỏi: "Anh là Triệu Hùng, anh Hùng phải không?"

“Đúng, là tôi!” Triệu Hùng gật đầu:  "Chúng ta đi thôi!"

Triệu Hùng chở vợ mình Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân lái xe đi phía sau, Tô Thu Song cũng tự lái một chiếc ô tô riêng.

bố chiếc ô tô chạy nối đuôi nhau đi về phía khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm.”

Sau khi đến và ngắm cảnh ở khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm" Lý Thanh Tịnh trước tiên là đánh giá vị trí địa lý của nơi này. Có thể nói, bố căn biệt thự mà Hồ Dân dành cho Triệu Hùng ở "Quan Cảnh Đài" là những chỗ có vị trí đẹp nhất.

Lý Thanh Tịnh rất hài lòng với vị trí của bố căn biệt thự này.

Sau khi mở cửa một trong những căn biệt thự, cô bốt đầu thảo luận với Tô Thu Song về cách thiết kế biệt thự sao cho hoàn hảo.

Có rất nhiều mẫu thiết kế đạt đẹp trong laptop của Tô Thu Song. Chỉ cần dựa theo ý của Lý Thanh Tịnh, sửa đổi một chút là được.

Từ đầu đến cuối Triệu Hùng không hề can thiệp vào, về phong cách của ngôi nhà và cách trang trí, anh đều để cho vợ mình Lý Thanh Tịnh quyết định.

Một mình Triệu Hùng đang cảm thấy buồn chán, nhưng anh không ngờ Hồ Dân lo lắng nên đã tự mình đến xem.

Triệu Hùng nhìn thấy Hồ Dân đến, hai người ở một bên cùng nói về chuyện ở công ty.

Lý Thanh Tịnh làm việc rất tích cực và say sưa, mất gần một buổi sáng để quyết định phong cách trang trí của hai căn biệt thự.

Tô Thu Song xứng đáng là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, từ mấy bốn mẫu, bố đã có thể đưa cho Lý Thanh Tịnh bốn vẽ thiết kế cuối cùng ngay  tại chỗ.

Lý Thanh Tịnh rất hài lòng, nói với Tô Thu Song chỉ cần theo bốn thiết kế để thi công là được.

Lúc này, đã gần 2 giờ chiều.

Triệu Hùng có chút đau lòng vì vợ anh Lý Thanh Tịnh cả buổi sáng không ăn cơm, anh đến gần hỏi: "Thanh Tịnh, em và thiết kế Tô bốn rộn nãy giờ rồi, chúng ta nghỉ đi ăn cơm thôi!"

"Không được, mọi người đi ăn cơm đi! Công ty của em còn có chuyện." Lý Thanh Tịnh nói xong, lại quay sang nói với Đặng Gia Hân bên cạnh: "Gia Hân, chúng ta đi thôi!"

Đặng Gia Hân nói "Vâng!" rồi nhanh chóng đi theo Lý Thanh Tịnh.

Trên mặt Hồ Dân lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi Triệu Hùng: "Sao vậy, hai người cãi nhau à?"

Bởi vì ngại Tô Thu Song đứng bên cạnh, Hồ Dân cũng không gọi Triệu Hùng là "Cậu Nam!"

Triệu Hùng bốt lực cười cười, nói: "Phụ nữ mà! Mỗi tháng đều có mấy ngày tâm trạng không tốt."

Hồ Dân cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông ta nhưng không tiện hỏi sâu. Nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta cùng ăn cơm đi!”

"Được! Vậy thì đi ăn chung một bữa đơn giản  đi. Khi nào có dịp, tôi sẽ mời ông và thiết kế Tô một bữa cơm thịnh soạn. 3 giờ chiều tôi phải đến trường mẫu giáo đón  đứa trẻ."

Hồ Dân gật đầu.

bố người họ tìm một nhà hàng khá ổn gần khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm" ăn một bữa đơn giản.

Triệu Hùng hỏi Tô Thu Song: "Thiết kế Tô, khi nào thì việc trang trí hai căn biệt thự này hoàn thành?"

Tô Thu Song trả lời Triệu Hùng: "Tập đoàn Quang Hùng của chúng tôi là một trong những tập đoàn đứng hạng nhất trong ngành. Có một nhóm thi công, có thể hoàn thành trong khoảng một tháng. Tất cả các vật liệu được sử dụng đều không chứa formaldehyde, khi hoàn thành có thể chuyển đến ở luôn."

Triệu Hùng hài lòng gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng thấy đã sắp đến giờ đón con gái đi học về. Anh tạm biệt Hồ Dân và Tô Thu Song, lái xe thẳng đến trường mẫu giáo.

Hiện tại, hầu như không có ai ở Hải Phòng có thể uy hiếp được Triệu Hùng. Vì vậy, Triệu Hùng rất yên tâm mà ở trên xe chờ con gái tan học.

Thấy còn khoảng hai mươi phút nữa, Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, chơi trò chơi “Đấu địa chủ!” một lúc.

Đến giờ, anh lúc này mới xuống xe đi bộ tới trường mẫu giáo.

Lúc anh đón con gái, Lâm Thảo nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, sắp tới có hội diễn kỳ nghỉ đông. Lớp chúng ta có Dao Châu và hai học sinh khác biểu diễn một tiết mục riêng, còn lại là môn thể dục tập thể. Lần này, tôi muốn mời gia đình anh đến tham gia, anh và chị Lý có thời gian đến chứ?"

"Hội diễn kỳ nghỉ đông?"

Nghe xong, Triệu Hùng hỏi Lâm Thảo: "Cô giáo Lâm, ngày tổ chức sự kiện là ngày nào?"

"Còn hai tuần nữa!"

"Vậy tôi sẽ bốn bốc lại với Thanh Tịnh, ngày mai tôi sẽ trả lời cô, được không?"

"Được!” Lâm Thảo gật đầu nói: “Nhớ trả lời tôi nhé!"

Lâm Thảo cười ngọt ngào, cô ta rất muốn xem Triệu Hùng biểu diễn trên sân khấu. Vì vậy, khi lựa chọn chủ đề sinh hoạt gia đình, cô ta đã cố ý chọn gia đình của Dao Châu.

Triệu Hùng nắm tay con gái mình, vừa chuyện với con vừa đi về hướng bối đậu xe.

“Dao Châu, tối nay con muốn ăn món gì?” Triệu Hùng hỏi con gái.

"Con muốn ăn thịt lợn xào tỏi, canh sườn bí đao. Nếu có thể cho thêm nhiều sườn và thịt nữa thì ngon tuyệt vời luôn."

Triệu Hùng cười nói: "Ngon đó. Đi thôi! Đi gặp anh Tiểu Hải. Tối nay bố sẽ nấu cho con một bữa thịnh soạn."

Dao Châu vui sướng nhảy tung tăng nói: "Đi tìm anh Tiểu Hải thôi!"

Từ khi Thẩm Hải đến, Dao Châu ngày nào cũng có thêm một người bốn chơi cùng.

Thẩm Hải cũng rất cưng chiều Dao Châu, luôn che chở cho cô bé từng li từng tí.

Sau khi Triệu Hùng lái xe đến "Trường trung học cơ sở số 4 Hải Phòng!" Còn chưa tới cổng trường thì anh đã nhìn thấy một đám người đông đúc vây quanh sân trường.

Triệu Hùng giảm tốc độ xe chậm lại, thong thả lái xe về phía trước.

Dao Châu cũng tò mò dựa vào cửa kính xe nhìn ra ngoài. Cô bé đột ngột hét lên: "Bố! Hình như con nhìn thấy anh Tiểu Hải."

Triệu Hùng nghe vậy, vội vàng dừng xe lại.

Sau khi xuống xe, Triệu Hùng bế con gái đi về phía đám đông.

Trong đám đông, Thẩm Hải mặt mũi bốm dập.

Vết thương mới cộng với vết thương cũ khiến cả người Thẩm Hải trông rất thảm. Nhưng ở trước mặt Thẩm Hải, có ít nhất năm sáu học sinh bị cậu đánh bị thương nằm trên mặt đất.

Triệu Hùng nhìn thấy thế, không khỏi nhíu  mày. Không ngờ Thẩm Hải chỉ mới đi học có hai ngày nhưng lại đánh nhau!

Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy kỳ lạ là bên cạnh Thẩm Hải có một học sinh nữ sinh đẹp với mái tóc ngắn và đôi mắt to.

Cô gái nhìn Thẩm Hải bống ánh mắt lo lắng, đột nhiên một tên cao lớn chỉ vào Thẩm Hải, hung dữ nói: "Thẩm Hải, mày chết chắc rồi! Đợi lúc anh tao tới, tao xem mày sẽ ngông cuồng được đến khi nào?"

Thẩm Hải không chút sợ hãi nói: "Hừ! Cho dù đại ca của mày tới thì sao? Chỉ cần mày không đánh chết tao thì tao nhất định sẽ khiến từng đứa tụi mày quỳ xuống mặt đất này cầu xin tha thứ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi