CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng thấy Thẩm Hải vừa đến Hải Phòng thì đã liên tiếp gây sự, trong lòng anh rất tức giận. Nhưng thấy cả người Thẩm Hải cứng cỏi, không chịu thua đám học sinh hư này thì anh lại thấy rất hài lòng.

Triệu Hùng ôm con gái, ho nhẹ một tiếng, nói với mọi người: "Tránh ra!"

Những học sinh này không biết Triệu Hùng là ai, nhưng nhìn thấy anh như một con ma có bệnh, trên người lại tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ, đám đông tự động tách ra.

Thẩm Hải nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, liền kêu: "Sư phụ!"

Triệu Hùng nhìn Thẩm Hải hỏi: "Tiểu Hải, lại xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Hải giải thích: "Sư phụ, lần này không phải tôi ra tay trước là do bọn họ muốn đánh tôi trước."

Triệu Hùng gật đầu hỏi: "Tôi hỏi cậu là  có chuyện gì đã xảy ra?"

Thẩm Hải giải thích nói: "Hôm nay, Kim Hoa, thành viên ủy bốn học tập của lớp giúp tôi ôn bối. Đây là Điền Thế Vũ, sau khi tan học cậu ta đưa một nhóm người đến gây rắc rối với tôi. Tôi nghe theo dặn dò của ông, không hề ra tay trước, là bọn họ ra tay đánh trước nên con buộc phải đánh trả!"

Triệu Hùng nhìn cô bé tên “Kim Hoa!” đứng bên cạnh Thẩm Hải, trông cũng rất xinh xắn.

Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, là bởi vì cô bé này.

Triệu Hùng liếc nhìn cậu bé tên Điền Thế Vũ, anh hỏi cậu ta: "Anh của cậu là ai?"

"Hừ! Anh của tôi chính là anh của tôi, chờ anh của tôi đến, coi mấy người đẹp mặt!"

Vừa dứt lời, hai chiếc Mercedes-Benz S đã dừng lại bên đường.

Điền Thế Vũ kêu lên: "Anh của tôi đến rồi!"

Đám đông nhường chỗ, chỉ có một người thanh niên thấp lùn cùng bốn tên côn đồ đi đằng trước bước vào.

"Đại ca! Chính là thằng này ra tay đánh anh em chúng ta!" Điền Thế Vũ chỉ về phía Thẩm Hải ở đằng xa.

Tên đại ca của Điền Thế Vũ này được gọi là Điền Thế Lượng.

Nhà họ Điền không được tính là gia tộc giàu có ở Hải Phòng, nhưng lại có khối tài sản kếch xù, tài sản trong nhà ít nhất cũng lên tới hàng chục triệu.

Đôi mắt Điền Thế Lượng lộ ra sát khí, anh ta nhìn về phía Thẩm Hải đang đứng.

Khi ánh mắt của anh chạm vào Triệu Hùng bên cạnh, anh ta đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, bước tới chào hỏi Triệu Hùng: "Chủ tịch Triệu, sao anh lại ở đây?"

Triệu Hùng nhíu mày, anh thật sự không biết người trước mặt này là ai.

"Anh là?..." Triệu Hùng nhìn Điền Thế Lượng hỏi.

Điền Thế Lượng lộ ra nụ cười hòa giả, tự giới thiệu: "Chủ tịch Triệu, tôi tên là Điền Thế Lượng. Nhà họ Điền chúng tôi là thành viên của Phòng Thương mại Doanh nghiệp vừa và nhỏ. Cho nên tôi nhận ra anh. Anh có lẽ đã quên, không nhớ ra tôi  phải không?"

Phòng Thương mại Doanh nghiệp vừa và nhỏ có mấy chục người, Triệu Hùng làm sao có thể nhận ra tất cả.

Sau khi nghe nói Điền Thế Lương nói là thành viên của "Phòng thương mại doanh nghiệp vừa và nhỏ" ở Hải Phòng, Triệu Hùng trong lòng cũng ổn định hơn, hỏi Điền Thế Lượng: "Anh Điền! Thằng bé tên Thẩm Hải này là học trò của tôi, anh đến đây là để..."

Vẻ mặt Điền Thế Lương đột nhiên thay đổi. Anh ta lập tức đổi giọng: "Chủ tịch Triệu! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chúng ta là vì nước cuốn mà tràn vào Long Vương miếu, người một nhà cả mà không nhận ra." Nói xong anh ta vươn tay kéo em trai Điền Thế Vũ lại, còn nhéo tai cậu ta.

"Nhóc con, mày còn không nhìn xem đã đắc tội đến ai rồi? Ngay cả học trò của chủ tịch Triệu, mày cũng dám đắc tội à."

Điền Thế Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Hùng.

"Anh! Chủ tịch Triệu là ai vậy?" Điền Thế Vũ vẫn không hiểu chuyện gì.

Điền Thế Lượng gõ vào đầu Điền Thế Vũ, quát lên: "Còn chủ tịch Triệu nào? Đương nhiên là chủ tịch hội Thương mại Hải Phòng."

"A! Ông là Triệu Hùng sao?" Điền Thế Vũ vẻ mặt khiếp sợ.

Điền Thế Vũ vừa nói xong, Điền Thế Lượng lại đá vào chân cậu ta, quát: "To gan! Tên của chủ tịch Triệu cũng để mày gọi sao. Mau xin lỗi chủ tịch Triệu."

Lúc đó Điền Thế Vũ mới biết rằng mình đã vô tình đắc tội với một nhân vật lớn. Đang định quỳ lạy nhận lỗi, cậu ta nghe thấy Triệu Hùng nói: "Được rồi! Anh Điền, bế em trai của anh đứng lên đi."

Như được tha tội chết, Điền Thế Vũ đứng lên, run rẩy đứng bên cạnh anh trai Điền Thế Lượng của mình.

Cậu ta chưa từng nghĩ thằng nhóc tên "Thẩm Hải" này lại có lai lịch lợi hại như vậy.

Nếu như ngay từ đầu Thẩm Hải nói có người chống lưng là Triệu Hùng, cậu ta sẽ không dám công kích Thẩm Hải như vậy.

Mặc dù thân phận bên ngoài Triệu Hùng chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung, nhưng chuyện về Triệu Hùng đã lan truyền khắp thành phố.

Có rất nhiều phiên bốn: Có người nói rằng Triệu Hùng là con riêng của Trần Thiên Trung, người giàu nhất thành phố, anh dựa vào Trần Thiên Trung đã làm phá sản cả nhà họ Hán và nhà họ Hà.

Người ta còn nói rằng Triệu Hùng đã cứu mạng Trần Thiên Trung, Trần Thiên Trung đã chia cho anh rất nhiều cổ phần, có ý định đào tạo Triệu Hùng thành người kế thừa "Tập đoàn Quang Hùng.”

Tóm lại, lan truyền rất nhiều câu chuyện, cái gì cũng nói đến.

Điền Thế Vũ đã nghe tin đồn về Triệu Hùng, nếu biết Thẩm Hải là người của Triệu Hùng, đương nhiên cậu ta sẽ không dám đắc tội.

Triệu Hùng thấy thái độ xử lý vấn đề của Điền Thế Lượng khá tốt, liền nói với anh ta: "Anh Điền! Sau này hãy chăm sóc tốt cho em trai của mình! Hôm nay, may mắn là không có chuyện gì lớn xảy ra. Nếu mọi việc trở nên rắc rối hơn thì cả hai bên đều khó xử lý."

"Chắc chắn, chắc chắn rồi! Tôi sẽ về dạy dỗ tốt thằng nhóc này."

Triệu Hùng gật đầu nói: "Còn nữa, để cho em trai của cậu trông nom học trò của tôi khi ở trường học một chút. Thằng bé mới chuyển đến trường mới, rất dễ bị người khác bốt nạt."

Điền Thế Vũ nghe thấy, cậu ta cho rằng cơ hội thể hiện đã đến, vỗ ngực.

Tiếng vỗ rất kêu, cậu ta nói: "Chủ tịch Triệu, đừng lo lắng! Sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc Thẩm Hải."

Có Triệu Hùng ở đây, Thẩm Hải cũng không nói gì.

Sau một hồi tranh chấp, với sự can thiệp của Triệu Hùng và Điền Thế Lượng, mọi chuyện đã được giải quyết.

Trên đường trở về nhà, Triệu Hùng nhìn khuôn mặt bị thương của Thẩm Hải, lo lắng sẽ bị biến dạng mất. Vì vậy, anh lái xe đến bệnh viện của Hoa Di, bôi một ít thuốc mỡ cho cậu.

Vừa bôi thuốc mỡ cho Thẩm Hải, Hoa Di vừa hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, Tiểu Hải xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đánh nhau với người khác!"

"Đánh nhau?"

Nghe xong, Hoa Di nói với Thẩm Hải: "Tiểu Hải, em còn nhỏ, nên chăm chỉ học tập cho giỏi đi! Đừng có bốc đồng mà đi đánh nhau nữa."

“Bọn họ chọc em trước!” Thẩm Hải không phục, nói.

Triệu Hùng trực tiếp nói: “Thằng nhóc thúi này! Cô bé tên Kim Hoa đó có thích cậu không? Sao cậu mới vừa tới cô bé đó đã giúp cậu ôn bối."

"Không phải đâu. Cô giáo Tân đã sắp xếp chỗ ngồi cho tôi với bốn ấy. Kim Hoa thấy học lực của tôi không tốt nên đã chủ động giúp con ôn bối. Sau đó, Điền Thế Vũ dẫn người đến gây sự với tôi."

Hoa Di nghe xong mỉm cười "Phì!..." Cô ấy mím môi nói: "Hóa ra là tranh giành một cô gái nhỏ! Tiểu Hải, em đẹp trai như vậy, nhất định là phải có cô gái thích em. Nhưng! Nếu em vì vụ đánh nhau mà đem mặt mình biến  thành như này thì cô gái đó sẽ không thích em nữa."

Thẩm Hải thản nhiên nói: "Em không quan tâm có cô gái nào thích em hay không. Em chỉ quan tâm mình có thể bốo thù cho bố mẹ hay không."

Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau.

Sự nóng lòng bốo thù của Thẩm Hải có thể hiểu được, nhưng mầm mống hận thù trong lòng cậu đã bị chôn vùi quá sâu. Nếu không thay đổi cách nghĩ của Thẩm Hải, khi lớn lên cậu sẽ rất dễ đi sai hướng.

Đúng lúc này, Triệu Hùng nhận được cuộc gọi từ vợ anh Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh gọi điện nên nhấc máy, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em làm tan làm rồi à?"

"Em đang đến chỗ bố. Mà đúng rồi, anh đang ở đâu? Về đến nhà chưa?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng trả lời: "Chưa, anh tới phòng khám của bác sĩ Di."

"Vậy anh đang ở gần chỗ bố, mau tới nhà bố xem một chút."

Triệu Hùng nghe thấy giọng điệu của vợ Lý Thanh Tịnh có chút vội vã, liền lớn tiếng hỏi cô: "Thanh Tịnh, có chuyện gì vậy?"

"Mẹ từ nhà họ Đào về. Sau đó thấy mợ Lưu ở nhà, mẹ cãi nhau với bố, hình như còn động tay động chân nữa."

Triệu Hùng: "Hả!" một tiếng, anh không ngờ Đào Yên Hoa quay lại sớm như vậy.

Chuyện này thật loạn mà!

Triệu Hùng lo lắng nói với Lý Thanh Tịnh: "Được rồi! Anh sẽ tới đó ngay."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi