CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng và Nông Tuyền ăn sáng xong, hai người vừa đi ra khỏi quán ăn thì thấy Mai Lệ Thủy mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng xinh đẹp đứng cạnh chiếc xe Audi A6.

Mùa đông ở Trường Bạch rất lạnh, đến một nơi như vậy không mặc quần áo dày một chút thì thực sự không chịu được. Vậy nên cả Triệu Hùng và Nông Tuyền đều mặc áo lông.

Không thể không nói, Mai Lệ Thủy là một người phụ nữ có thân hình và nhan sắc không chê vào đâu được, ngoại hình của cô ta phải được ít nhất chín mươi lăm điểm. Tuy nhiên, chỉ cần có Lý Thanh Tịnh, Mai Lê Thủy mãi mãi vẫn chỉ là diễn viên phụ. Đây chính là lý do Mai Lệ Thủy ghen tỵ với Lý Thanh Tịnh.

Mai Lệ Thủy giới thiệu với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đây là ba cố vấn đầu tư mà công ty cử đến. Còn có bốn vệ sĩ nữa.”

Những người này đều là nhân viên của công ty, Triệu Hùng nhìn từng người một. Thấy vài người có tinh thần tốt, vừa nhìn là thấy là người rất có năng lực. Anh gật gật đầu, nói: “Lần này chúng ta đi khảo sát là để xây dựng nhà máy, mọi người tuyệt đối không được gây rắc rối!”

“Rõ, anh Hùng!” Mọi người đồng thanh hét lên.

Triệu Hùng thấy tám người Mai Lệ Thủy lái tổng cộng ba chiếc xe.

Anh dặn dò mọi người: “Một chiếc xe đi đầu dẫn đường, một chiếc xe bám theo sau! Giữ tốc độ, đến chiều đến Trường Bạch là được. Nhất định phải chú ý an toàn.”

Trong số vệ sĩ mà Hồ Dân cử đến cho Triệu Hùng có một người tên là Lý Việt. Anh ta là đội phó đội an ninh của công ty Hùng Quang. Anh ta lập tức tránh ra, nhường cho một chiếc xe phía trước dẫn đường, một chiếc xe đi phía sau bảo vệ.

Triệu Hùng đã bảo Nông Tuyền đỗ xe của cậu ấy ở cổng khu nhà của anh, hai người sẽ đi chung xe. Lúc hai người định lên xe thì không ngờ Mai Lệ Thủy lại mở cửa xe rồi ngồi luôn vào ghế sau.

Còn không để Triệu Hùng nói gì, Mai Lệ Thủy đã nở một nụ cười xinh đẹp nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tôi ngồi xe của anh nhé. Những người đó đều là nhân viên của công ty, tôi và nhân viên ngồi cùng nhau có chút không thoải mái.”

Triệu Hùng cau mày, nói với Mai Lệ Thủy: “Có cái gì không thoải mái, cũng có phải bảo cô đi yêu đương đâu.”

Mai Lệ Thủy nhẹ nhàng thở một hơi nói: “Nếu là yêu đương thì tốt rồi! Nhưng công ty cấm nhân viên trong nội bộ công ty yêu đương. Sao vậy, chẳng lẽ anh nhỏ mọn đến mức không cho phép tôi ngồi xe của anh sao?”

Triệu Hùng nói với Mai Lệ Thủy: “Vậy cô cứ ngồi đi! Đừng làm ảnh hưởng đến việc lái xe của tôi là được rồi!”

Ý của anh là không muốn để Mai Lệ Thủy đến làm phiền mình.

Nông Tuyền cho rằng Triệu Hùng đang muốn tán tỉnh với Mai Lệ Thủy, ngốc nghếch lên tiếng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, có cần tôi ngồi xe khác không?”

“Đương nhiên là có thể!” Mai Lệ Thủy mừng rỡ nói.

Triệu Hùng lập tức đáp: “Không cần! Cậu cứ ngồi đó.”

Nông Tuyền “Ồ!” một tiếng, nói: “Vậy tôi ngủ đây!” Nói rồi cậu ấy lập tức nhắm mắt.

Trước đây, khi Triệu Hùng đến Tập đoàn Hùng Quang, Mai Lệ Thủy đã năm lần bảy lượt dụ dỗ anh.

Đương nhiên anh hiểu mục đích Mai Lệ Thủy đồng ý để Nông Tuyền đi xe khác.

Mặc dù Mai Lệ Thủy rất xinh đẹp, nhưng Triệu Hùng lại không có thiện cảm với người phụ nữ này.

Sau khi xuất phát, Mai Lệ Thủy thấy Triệu Hùng tập trung lái xe. Cô ta rất muốn bắt chuyện với Triệu Hùng nhưng Triệu Hùng luôn cho cô ta cảm giác anh sẽ từ chối cô ta.

Cũng may chuyến đi đến Trường Bạch lần này mất ít nhất một tuần.

Hai người ở cùng nhau sớm chiều, Mai Lệ Thủy không tin vẻ đẹp của cô ta không thu hút được Triệu Hùng. Bởi vậy, suốt dọc đường Mai Lệ Thủy vô cùng yên lặng.

Đến cả Triệu Hùng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Mai Lệ Thủy lại ngoan ngoãn như vậy suốt dọc đường, cứ như thể đã biến thành một người khác vậy.

Điểm đến lần này của Triệu Hùng là một nơi tên là Ngọc Thủy.

Hồ Dân đã liên hệ với người của huyện Ngọc Thủy.

Gần hai giờ chiều, sau khi Triệu Hùng đi ra khỏi đường cao tốc, anh tiền vào một đoạn đường quốc lộ.

Trên đường quốc lộ xảy ra một vụ tai nạn giao thông.

Lý Việt tìm Triệu Hùng báo cáo: “Anh Hùng, phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, không biết bao giờ mới có thể giải quyết xong. Trên chỉ dẫn có một con đường nông thôn có thể đi vòng qua, hay là chúng ta đi vòng vào con đường nông thôn này xem xem?”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày.

Xe của anh là Mercedes-Benz G-Class, ba chiếc còn lại là Audi A6, còn có hai chiếc Toyota Highlander.

Ngoại trừ Audi A6 ra thì ba chiếc còn lại đều có chức năng việt dã.

Triệu Hùng lo lắng đường nông thôn không dễ đi, đến lúc đó xe con không đi được, cũng là một vấn đề rắc rối. Nhưng trước mắt, ngoài việc đi đường vòng ra thì chỉ có thể đứng chờ ở đây thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, Triệu Hùng nói với Lý Việt: “Đội phó Việt, đi đường vòng thôi! Nói mọi người chú ý an toàn. Chú ý giữ liên lạc giữa các xe.”

“Tôi biết rồi!” Lý Việt xoay người trở về.

Đoàn xe của Triệu Hùng rẽ vào đường nông thôn, con đường phía trước vẫn rất dễ đi. Sau khi đi được một đoạn thì đường trở nên gồ ghề, chông chênh. May mắn nhất là chỉ cọ vào gầm xe, vẫn có thể đi được tiếp.

Lúc đi qua một ngôi làng, con đường trở nên vô cùng chật hẹp.

Đây là đường một chiều, chỉ có thể chứa một chiếc xe đi qua. Nếu muốn đến chỗ chuyển xe thì bắt buộc phải đi đến đoạn đường rộng hơn mấy chục mét nữa mới được.

Đoàn xe của Triệu Hùng có bốn xe mà bên kia cũng có sáu xe.

Bỗng nhiên trở nên đông đúc.

Xe của Triệu Hùng bị kẹt ở giữa, anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trước khi khởi hành, Lý Việt đã phát cho mỗi xe một bộ đàm.

Anh cầm bộ đàm lên hỏi Lý Việt: “Đội phó Việt, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Việt trả lời Triệu Hùng: “Anh Hùng, phía trước gặp một đoàn xe cưới. Đoạn đường phía trước là đoạn đường một làn, là đoạn hẹp nhất. Bọn họ lùi xe nhường chúng ta sẽ nhanh hơn là chúng ta lùi xe nhường bọn họ. Nhưng bọn họ là đoàn xe cưới, nói là sợ sẽ muộn giờ lành, nhất quyết không lùi xe.”

Triệu Hùng nghe vậy, cau mày lại, hỏi Lý Việt: “Không phải bình thường đều kết hôn vào buổi sáng sao? Sao lại làm lễ vào buổi chiều?”

“Tôi cũng không biết, có thể là phong tục của nơi này!” Lý Việt giải thích nói.

Triệu Hùng có thể hiểu được điều này.

Càng là những nơi hẻo lánh khép kín lại càng có những phong tục khác lạ, cũng càng có nhiều quy định.

Triệu Hùng hỏi Lý Việt: “Đối phương là ai?”

“Bọn họ nói là người đóng quân ở đây. Theo như cách nói của người này thì hình như là bộ đội đã giải ngũ.”

“Từng làm bộ đội?”

“Vâng! Đúng vậy. Trước đây tôi cũng từng nhập ngũ nên hiểu được tác phong quân đội.”

Ngay lập tức Triệu Hùng ra lệnh cho Lý Việt: “Đội phó Việt, chúng ta lui!  Không nên làm lỡ giờ lành để người ta kết hôn.”

“Đã rõ! Anh Hùng, đoạn đường này chúng ta phải lùi ít nhất hơn một trăm mét, anh cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, tôi không sao!”

Thế là đoàn xe của Triệu Hùng bắt đầu cho xe lùi về phía sau.

Sau khi lùi xe đến nơi có thể vượt lên, chiếc xe đi đầu của đoàn xe cưới mở cửa xe, xuống xe, tặng cho bốn xe của Triệu Hùng mỗi xe một bao thuốc cưới.

Chú rể là một thanh niên hơn hai mươi tuổi da ngăm đen, có dáng vẻ rắn rỏi, chất phác.

“Cảm ơn mọi người! Mời mọi người hút điếu thuốc cưới.”

Triệu Hùng giơ tay ra, nói với chú rể: “Chúc mừng!”

Sau khi đoàn xe cưới đi qua, Triệu Hùng nói với Lý Việt: “Đội phó Việt, tôi thấy chú rể này là người tốt. Chúng ta đến tham gia đám cưới nhà bọn họ một lát đi. Thông báo với đoàn xe quay đầu lại.”

“Đã rõ!” Lý Việt trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi