CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngôi làng này có tổng cộng hơn trăm hộ dân, có một hộ dân đang tổ chức đám cưới ở dưới sườn núi.

Sau khi đỗ xe, Triệu Hùng đưa Nông Tuyền, Mai Lệ Thủy và Lý Việt đi đến ngôi nhà đang tổ chức đám cưới.

Trước cửa có một sổ mừng cưới, là quyển sổ để ghi tiền mừng cưới vào.

Triệu Hùng trực tiếp bỏ ba mươi lăm triệu tiền mừng!

Đây là một nơi rất hẻo lánh, đa số chỉ mừng cưới hai trăm nghìn đến ba trăm năm mươi nghìn, nhiều nhất cũng chỉ mừng bảy trăm nghìn thôi, chỉ có những người thân thích mới mừng đến hai triệu thôi.

Việc Triệu Hùng đặt ba mươi lăm triệu tiền mừng lên bàn nhất thời làm người nhận tiền mừng bị sốc.

Người nhận tiền mừng đeo chiếc kính lão, nhìn giống như một học giả già, chính là kiểu giáo viên nông thôn.

Vị học giả già đẩy đẩy gọng kính trên mũi, lễ phép hỏi Triệu Hùng: “Cậu này, cậu là người của họ nhà trai hay họ nhà gái?”

“Họ nhà trai!” Triệu Hùng nói.

Vị học giả già “Ồ!” một tiếng, nói: “Hóa ra cậu là bạn của Đổng Hạo! Sao chưa từng nghe thấy thằng nhóc này nhắc đến cậu nhỉ?”

Vị học giả già nhìn cách đó không xa, có mấy chiếc xe hạng sang đang đỗ ở bên đường. Không ngờ con trai nhà ông Đổng còn giấu diếm chuyện này.

Lúc kết hôn còn khóc lóc nghèo khổ không có tiền. Còn vay họ hàng hai trăm mười triệu để làm đám cưới.

Bạn của Đổng Hạo thật hào phóng, thoáng cái mừng cưới tận ba mươi lăm triệu.

Nếu như tên nhóc Đổng Hạo này vay tiền của người bạn giàu có như thế này từ trước thì ông Đổng cũng không phải đi vay tiền của từng nhà trong làng.

Trong gian nhà có rất nhiều người, vị học giả già hét to vào bên trong: “Đổng Hạo, bạn của con tới này, mừng cưới ba mươi lăm triệu.”

Vị học giả già nói bạn của Đổng Hạo vẫn không có nhiều người để ý. Nhưng nói đến ba mươi lăm triệu tiền mừng thì ngay lập tức làm toàn bộ những người có mặt ở đây đều kinh ngạc!

Người trong thôn cả đời làm ruộng úp mặt vào đất, quay lưng lên trời. Thu nhập cả năm cũng chỉ có ba mươi lăm đến bảy mươi triệu. Nhà nào trong thôn có được bảy tám trăm triệu thì nhà đó chắc chắn là nhà giàu có.

Vừa  nghe có người mừng cưới ba mươi lăm triệu, trong nháy mắt mọi người đều xôn xao.

Chú rể bước ra từ trong một căn nhà ngói rách nát.

Lúc Triệu Hùng xuống vùng nông thôn anh cũng từng thấy một số ngôi nhà tranh. Mặc dù ngôi làng này nghèo thật nhưng vẫn là nhà ngói, vẫn không quá tệ.

Chú rể cho rằng chiến hữu của anh đến, đi ra nhìn xem, thì thấy có mấy người lạ đang đứng ở ngoài cửa.

Anh chợt nhận ra là người của đoàn xe anh vừa gặp ở trong làng.

Hôm nay là ngày vui của Đổng Hạo, người đến đều là khách.

Đổng Hạo nhanh chóng bước đến chỗ Triệu Hùng và những người khác, mỉm cười, ân cần nói: “Xin hỏi, mọi người đến tìm ai?”

Vị học giả già nghi ngờ nhìn chằm chằm Đổng Hạo hỏi: “Hạo à, đây không phải là bạn của con sao? Vừa rồi bọn họ mới mừng ba mươi lăm triệu. Nói là bạn của con đấy.”

Đổng Hạo vừa nghe lập tức sững sờ.

Ngoại trừ vừa rồi gặp nhau ở trong làng một lần, anh chưa từng gặp những người này.

Thấy vẻ mặt bối rối của Đổng Hạo, Triệu Hùng cười cười, nói với anh ấy: “Đổng Hạo đúng không? Tôi là Triệu Hùng, chúng tôi đến từ Hải Phòng, muốn đến huyện Ngọc Thủy có việc. Vừa rồi đi qua thấy mọi người đang tổ chức đám cưới, vậy nên muốn dừng lại cùng uống một cốc rượu mừng với mọi người.”

Đổng Hạo nghe vậy lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Anh em bốn bể là nhà! Mọi người đã đến đây rồi, sao còn phải mừng tiền làm gì?”

“Hôm nay là ngày vui của anh, đương nhiên là phải mừng tiền rồi.”

Đổng Hạo biết mấy người Triệu Hùng đều lái xe sang, vả lại từ cách nói chuyện của Triệu Hùng cũng có thể thấy được anh là người có gia thế.

Nếu như người ta đã không thiếu tiền thì đương nhiên anh cũng không từ chối. Lập tức đón tiếp Triệu Hùng: “Anh Hùng, mau vào đi! Nơi nhỏ bé này của chúng tôi không có gì chiêu đãi được cả, nơi này vừa bẩn vừa lộn xộn, anh đừng ghét bỏ.”

“Tôi đã đến rồi, sẽ không để ý những chuyện này.”

Đổng Hạo vô cùng vui mừng khi thấy mấy người Triệu Hùng rất dễ gần.

Hôm nay lúc anh ra ngoài, anh thấy một con chim hỷ thước đang hót trên cành.

Người nông thôn đều nói rằng, ra ngoài thấy chim hỷ thước sẽ gặp được quý nhân. Xem ra Triệu Hùng chính là quý nhân của anh.

Sau khi Đổng Hạo đưa mấy người Triệu Hùng vào nhà, Triệu Hùng mới nhìn thấy cô dâu.

Cô dâu trông cũng bình thường, vóc dáng cô ta hơi đầy đặn, thậm chí có thể nói là quá đầy đặn.

Tuy nhiên, người ta thường nói: “Sủi cảo ăn nóng, vợ ngủ cho mập”.  Trong nhà có một cô vợ mập mạp như vậy mới là có phúc.

Ngoại hình của cô dâu rất đoan trang, khuôn mặt dịu dàng, vừa nhìn đã biết là người biết chăm lo việc nhà.

Mẹ của Đổng Hạo nghe thấy đám người Triệu Hùng đến dự đám cưới còn mừng ba mươi lăm triệu cũng rất nhiệt tình đến chào hỏi đám người Triệu Hùng.

Nông Tuyền cũng thích góp vui. Chỉ có Mai Lệ Thủy không hài lòng, bĩu môi, không hiểu tại sao Triệu Hùng lại muốn đến dự đám người của người khác. Như vậy không phải là làm chậm trễ chuyến đi sao?

Lúc đi thì trời cũng sắp tối rồi, lúc đó không ra khỏi ngôi làng này, có thể bọn họ phải ngủ lại nhà dân.

Mai Lệ Thủy là một cô gái lớn lên ở thành phố, cô ta không có người thân ở nông thôn. Thấy ngôi nhà đơn sơ như thế này, cô ta không hiểu sao cô dâu lại đồng ý gả cho một gia đình nghèo như vậy.

Triệu Hùng bảo Đổng Hạo cứ làm việc của anh ấy đi, anh đánh giá cảnh đám cưới.

Sở dĩ anh muốn đến dự đám cưới của Đổng Hạo, một là lúc hai xe giao nhau Đổng Hạo là người vô cùng lễ nghĩa. Hai là, nghe nói Đổng Hạo là một bộ đội đã giải ngũ trở về.

Triệu Hùng đặc biệt có thiện cảm với những người từng nhập ngũ.

Anh chưa từng đến dự một đám cưới nông thôn như thế này. Vậy nên anh muốn đến cảm nhận một chút. Dù sao thì tối nay đến được huyện Ngọc Thủy là được, anh cũng không vội.

Sau khi Đổng Hạo bận bịu một lúc, sợ rằng đón tiếp đám người Triệu Hùng không được chu đáo lại đến nói chuyện với Triệu Hùng.

Triệu Hùng liền hỏi Đổng Hạo: “Anh Hạo, sao các anh ở đây lại tổ chức đám cưới vào buổi chiều? Không phải là nên cưới vào buổi sáng hay sao?”

Đổng Hạo cười cười nói: “Đây là phong tục của làng chúng tôi. Thuở ban đầu, thôn chúng tôi chỉ có bốn hộ dân. Bọn họ đều sinh con vào buổi chiều. họ cho rằng buổi chiều là thời điểm may mắn của làng chúng tôi. Thế nên thời gian kết hôn được ấn định vào buổi chiều.”

“Vậy cô dâu là người ở đâu?” Triệu Hùng thuận miệng hỏi.

“Là người huyện Ngọc Thủy!”

“Huyện Ngọc Thủy?”

Triệu Hùng nghe vậy thì hai mắt sáng lên.

Lần này nơi anh đến để xây dựng cơ sở dược liệu chính là huyện Ngọc Thủy.

Thị trấn của Ngọc Thủy không lớn, nhưng khu vực thuộc quản lý không nhỏ, là quê hương của hồng sâm nhung hươu nổi tiếng.

Huyện Ngọc Thủy là một nơi có vùng đất trù phú, phong thủy, tự nhiên, có vô số dược liệu nổi tiếng quý giá. Rất nhiều người còn hái được nhân sâm rừng hàng trăm năm tuổi, nấm linh chi rừng và những thức khác. Còn có vô số dược liệu như là thiên ma, tam thất, hoàng kỳ, ngũ vị tử.

Trong lúc nói chuyện với Đổng Hạo, Triệu Hùng muốn ăn cơm xong rồi tiếp tục hành trình thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng xôn xao.

“Các người giao Nam Nam ra đây! Anh là một tên nghèo hèn, đã không có tiền rồi còn muốn cưới Nam Nam của tôi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi