CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Cách Hoa biết Triệu Hùng ngày mai sẽ rời khỏi Thành phố Vinh thì trong lòng có mấy phần không nỡ, những ngày này sống chung, cô đã coi Triệu Hùng như một người bạn.

“Ngày mai anh thực sự sẽ trở về Hải Phòng sao?” Cách Hoa vừa đi bộ với Triệu Hùng vừa hỏi.

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: “Tôi gần như đã giải quyết xong mọi việc ở Thành phố Vinh nên cần phải quay trở lại.”

“Tiếc thật, bố tôi đầu năm không cho tôi chạy loạn khắp nơi, nếu không tôi sẽ cùng anh trở về Hải Phòng. Triệu Hùng, tôi thấy Tiểu Nhã hình như đã thay đổi.”

“Đã thay đổi?” Triệu Hùng dừng lại và hỏi Cách Hoa: “Cách Hoa, lời này của cô có ý gì?”

Cách Hoa nói: “Mấy ngày này tôi đều gọi video cho Tiểu Nhã, cô ấy tới bây giờ không hề hỏi bất cứ điều gì về anh. Hơn nữa, mặt mũi lại tiều tùy, một bộ tâm sự nặng nề, có phải là anh đả kích cô ấy hay không?”

“Không thể nào! Tôi đã nhiều lần từ chối sự theo đuổi của cô ấy nhưng Tiểu Nhã lại u mê không chịu tỉnh.”

“Càng như vậy mới càng đáng sợ, tôi lo lắng...”

“Cô đang lo lắng cái gì?” Triệu Hùng hỏi Cách Hoa.

Cách Hoa nhìn Triệu Hùng rồi nói: “Lẽ nào anh chưa từng nghe qua một câu gọi là càng yêu nhiều bao nhiêu thì hận càng nhiều bấy nhiêu sao? Phụ nữ nếu yêu một cách điên cuồng, hễ là chuyện không có được thì sẽ hủy hoại. Tôi rất lo lắng Tiểu Nhã sẽ biến thành dáng vẻ như thế. “

Triệu Hùng nghe Cách Hoa nói, trong lòng cảm thấy hình như cũng có lý.

Lần này Vân Nhã rời đi không lời từ biệt đúng là là không bình thường.

Nếu Vân Nhã thật sự lâm vào cực đoan, liệu cô ta có làm những điều bất lợi đối với bản thân, thậm chí đối với Thanh Tịnh và Tiểu Dao Châu hay không?

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng ngược lại có chút sợ hãi. Có vẻ như sau khi anh trở về Hải Phòng phải tìm chút thời gian để tâm sự với Vân Nhã.

Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới bên người Triệu Hùng.

“Ngài Hùng! Ngài Hùng! Không xong.” Quản gia thở hổn hển chạy tới, vừa chạy vừa gọi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhíu mày, quản gia chạy tới gần mới mở miệng nói: “Quản gia, ông có chuyện gì cứ từ từ nói.”

“Nhà họ Phan... nhà họ Phan tới đây, đang ở ngoài cửa chỉ mặt gọi tên muốn gặp ngài. Ông chủ đã ra ngoài rồi. Đám người kia nói nếu không giao ngài ra, họ sẽ san bằng nhà họ Diệp!”

Cách Hoa nghe xong, lửa giận ngay lập tức bốc lên ba mét, tức giận hỏi quản gia: “Quản gia, nhà họ Pan tới mấy người?”

“Ít nhất là mấy chục người, cũng có thể hơn trăm người, dù sao ngoài cửa cũng có rất nhiều người chen chúc, đếm không xuể, ông chủ kêu tôi tới gọi Ngài Hùng!”

Triệu Hùng không muốn vì chuyện riêng của mình mà liên lụy đế nhà họ Diệp, anh nói với quản gia: “Quản gia, gọi đám Văn Sơn và Nông Tuyền tới giùm tôi, kêu họ tới cửa tập hợp.”

“Được, tôi đi ngay.” Quản gia nói xong lại như một làn khói chạy đi.

Cách Hoa nói với Triệu Hùng: “Tôi đi cùng anh! Tôi ngược lại muốn xem một chút nhà họ Phan có bản lĩnh gì dám san bằng nhà họ Diệp của tôi!”

Triệu Hùng không phản đối, dẫn Cách Hoa đi về phía cổng nhà họ Diệp.

Sau khi đến cổng nhà họ Diệp, quả nhiên rất đông người đang tập trung ở cổng. Khiến Triệu Hùng giật mình là trong số những người trước mặt lại có Tằng Chấn và Tằng Thần Nhạc, chủ sở hữu của nền tảng phát sóng “Hùng Lạc”.

Hai bố con nhà họ Tằng ở Hải Phòng bị Triệu Hùng chỉnh đốn không ít lần, anh thế nào cũng không nghĩ tới hai bố con này lại ở chung một chỗ với người nhà họ Phan.

Nhìn thấy Triệu Hùng đi ra, Diệp Trát chỉ gật đầu một cáu, nâng giọng nói với Phan Tử Mặc: “Phan Tử Mặc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên dẫn người rời đi. Nếu cậu dám gây chuyện với nhà họ Diệp của tôi thì đừng trách sao nhà họ Diệp của tôi không khách khí với nhà họ Phan của cậu.”

Phan Tử Mặc cười mỉa: “Lão già Diệp Trát, ông nghĩ nhà họ Phan của tôi sẽ sợ mấy người sao. Nếu không phải cái thằng oắt Triệu Hùng này hại bố tôi vào tù, tôi làm sao lại mang người đến cửa? Biết điều thì mau giao thằng oắt Triệu Hùng này ra đây, nếu không hôm nay tôi sẽ san bằng nhà họ Diệp của ông.”

“Cậu cái đồ cóc ghẻ, khẩu khí thật lớn! Ngay cả bố cậu Phan Hải cũng không dám xỉa xói nhà họ Diệp của tôi, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại dám cả gan nói những lời này với tôi!”

Lúc này, Kiều Học Danh đứng một bên đột nhiên lên tiếng.

“Diệp Trát, ông không phải không nhận ra tôi bạn học cũ lão Kiều chứ?”

Diệp Trát tất nhiên nhận ra Kiều Họ Danh, nói với ông ta: “Ông Học Danh, ông tốt nhất không nên ngay cả trắng đen cũng không phân biệt được. Phan Hải sở dĩ bị cầm tù là hoàn toàn do lỗi của ông ta. Ông cưỡng ép ra mặt thay ông ta chẳng lẽ không sợ người giang hồ ở sau lưng đâm cột sống sao?”

Kiều Học Danh cười nói: “Diệp Trát, ông đã quên mối quan hệ của giữa tôi và Phan Hải rồi sao? Phan Hải ở trong tù, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Lúc này, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã vội vàng ra ngoài, cùng với lực lượng an ninh của nhà họ Diệp, ít nhất cũng có tới năm mươi sáu mươi người. Tuy nhiên, nếu xét về số lượng, những người thuộc nhà họ Phan chiếm ưu thế hơn hẳn.

Tằng Chấn chỉ vào Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Họ Triệu kia, mày ở Hải Phòng khiến bố con tụi tao mất hết mặt mũi, nếu mày đã chạy đến tỉnh Nghệ An thì đừng có mơ sống sót trở về.”

Diệp Trát không nghĩ đến giữa Diệp Húc và hai bố con nhà họ Tằng từng có va chạm.

Triệu Hùng nhìn Tằng Chấn hỏi: “Chủ tịch Tằng, ngạc nhiên thật đấy! Vì đối phó với tôi, ông thật sự chạy tới gia nhập nhà họ Phan.”

Diệp Trát ở một bên giải thích với Triệu Hùng: “Tên Tằng Chấn này, còn có Kiều Học Danh đều là sui gia của Phan Hải.”

Triệu Hùng ngược lại từng nghe Diệp Trát nói qua Phan Hải có hai sui gia rất lợi hại. Lúc đó anh không quan tâm lắm, lúc này mới biết hai sui gia, một người ông chủ nền tảng phát sóng “Hùng Lạc”, người kia là Kiều Học Danh.

Nông Tuyền thấy có rất nhiều người tụ tập ở cửa như thế liền vô cùng mừng rỡ, cười toét miệng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, để tôi đánh đã tay nhé!”

Triệu Hùng không muốn làm lớn chuyện, nói với Nông Tuyền: “Đừng có gấp, khi nào cần cậu ra tay thì tôi sẽ nói!”

Nông Tuyền nghe xong, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng.

Lúc này, đám đông mới tách ra, một hàng người ăn mặc chỉnh tề đi tới, trên quần áo đều có chữ “Vũ”.

Nhìn thấy những người này, sắc mặt Diệp Trát thay đổi rõ rệt, chỉ vào Kiều Học Danh nói: “Kiều Học Danh, ông lại lợi dụng người của Liêu Minh.”

Kiều Học Danh lạnh lùng cười mấy tiếng: “Hừ! Tôi là phó minh chủ của Liêu Minh, tại sao không thể dùng người của Liêu Minh.”

Triệu Hùng không phải là người của tỉnh Nghệ An nên không biết “Liêu Minh” là gì.

Anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của Diệp Trát liền hỏi: “Anh Trát, Liêu Minh là cái gì?”

Diệp Trát giải thích: “Liêu Minh là tên gọi chung của hiệp hội võ thuật tỉnh Nghệ An. Những người này đều đến từ câu lạc bộ võ thuật, nếu tôi đoán không sai, có ít nhất gần bốn mươi người ở đây đều là người của võ quán Liêu Minh.”

Nếu cộng hết tất cả võ quán toàn bộ tỉnh Nghệ An, ít nhất có một trăm nhà, không khó để tưởng tượng “Liêu Minh” hùng mạnh đến mức nào.

Võ quán ngoại trừ quán chủ và học viên ra thì cũng có ít nhất mấy chục người, một trăm võ quán tương đương với hơn nghìn người hoặc có thể gần mười nghìn người.

Sức mạnh này quá đáng sợ!

Mấu chốt là những người này đều là võ tướng. Cho dù võ công có tệ đến đâu, đánh một hai người bình thường đều không thành vấn đề. Nếu lợi hại thì đánh bốn năm người bình thường cũng không sao.

Triệu Hùng dõi mất nhìn xung quanh, trong số một trăm người ở đây, gần một nửa là những người mặc đồng phục có chữ “Vũ”, tức là có ít nhất mấy chục người đến từ Liêu Minh.

Người trong võ quán khác hẳn với bọn côn đồ đường phố thông thường, cho dù là Trần Tiểu Đoa, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã chống lại những người này, cho dù có thắng thì quá trình ở giữa cũng sẽ vô cùng gian nan. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi