CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Đây chỉ là một số ít người của Liêu Minh, điều khiến cho Triệu Hùng cảm thấy lo lắng chính là, nếu như anh làm mất lòng Liêu Minh, vậy thì chắc chắn bản thân anh không thể sống tốt trong những ngày tháng sau này.

Phan Tử Mặc nhìn thấy ở trên gương mặt của Triệu Hùng hiện lên biểu cảm lo lắng, liền lạnh lùng cười lên và nói: “Sau vậy, bây giờ đã biết sợ rồi sao? Cái tính kiêu căng ngạo mạn của anh đâu mất rồi?”

Triệu Hùng còn chưa kịp trả lời, Nông Tuyền nhìn thấy dáng vẻ vênh váo hống hách của Phan Tử Mặc, làm sao có thể nhịn được: “Tôi không cần biết các người là Liêu Minh hay là người nào, nếu như người nào dám đụng vào cậu chủ nhà tôi. Nông Tuyền tôi sẽ khiến cho người đó đi vào như thế nào, thì vác ra ngoài như thế đấy!”

Triệu Hùng không muốn làm lớn chuyện lên, liền nói với Phan Tử Mặc: “Phan Tử Mặc, nếu như anh cứ nhất quyết muốn trả thù cho bố ruột của anh, vậy thì tôi khuyên anh một câu, những lời nói được nói ra, nước đã bị đổ ra, đều không thể thu về được. Chỉ cần ngày hôm nay anh dám làm loạn ở trong nhà họ Diệp, thì Triệu Hùng tôi xin thề, chắc chắn sẽ đánh tan nhà họ Phan của anh!”

“Tên họ Triệu kia, anh đưa bố tôi vào trong tù giam, mối thù này chắc chắn phải được trả. Cho dù nhà họ Phan của tôi bị sụp đổ, cũng phải kéo theo anh chết chung. Chú Tằng, chú Kiều, mong rằng hai người các chú, sẽ làm chủ cho nhà họ Phan của chúng con.”

Kiều Học Danh sẽ để những người như Triệu Hùng vào trong mắt, ông ta liền vung mạnh tay ra rồi nói với người của Liêu Minh: “Bắt thằng nhóc họ Triệu này cho tôi!”

Trong chốc lát, mấy chục người của Liêu Minh liền lao về phía cửa lớn của nhà họ Diệp.

Nông Tuyền, bốn người anh em của nhà họ Mã dẫn theo những người của Cửu Đường, trực tiếp lao về phía trước.

Trần Văn Sơn không hề nhúc nhích, anh ấy đứng gần sát bên người Triệu Hùng, bảo vệ anh một cách chặt chẽ.

Diệp Trát nhìn thấy Kiều Học Danh thật sự dám tấn công vào nhà họ Diệp của bọn họ, điều này rõ ràng không chừa mặt mũi cho ông ta. Ông ta liền vung mạnh tay ra, nói với nhân viên bảo vệ của nhà họ Diệp: “Lên cho tôi, những người này đột nhập vào nhà người khác, không cần quan tâm đ ến người bị thương hay người chết, đều đánh mạnh vào cho tôi.”

Trong chốc lát, người của hai bên đã lao vào nhau mà đánh đấm một cách ác liệt.

Nông Tuyền giống như một chú hổ đi vào bầy cừu vậy, cậu ấy cảm thấy cực kỳ phấn khích. Tuy rằng ở bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, thế nhưng chỉ thấy cậu ấy vung tay vung chân một cái, thỉnh thoảng lại có người bay ra từ bên người của cậu ấy.

Bốn người anh em của nhà họ Mã cũng đặc biệt hung tợn, khi cả bốn người anh em tập hợp lại, chắc chắn là những người dũng mãnh xông pha chiến đấu. Bọn họ lao về phía những người của Liêu Minh gần họ nhất, rất nhanh đã có hơn mười người ngã xuống.

Kiều Học Danh dẫn theo Phan Tử Mặc, còn có bố con của nhà họ Tằng lùi về phía sau, ông ta không ngờ rằng những người mà Triệu Hùng dẫn theo lại hung hăng đến như vậy.

Trận đấu của hai bên đã trở nên ác liệt, hai bên đều có người bị thương.

Ngay vào lúc này, một chiếc xe Rolls Royce màu đen phóng đến. Cửa xe bị mở ra, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác da dài màu đen bước ra từ trong xe.

Ông ta lớn tiếng hét lên: “Dừng hết lại cho tôi!”

Một tiếng hét này giống như đang nổ tung ở bên tai của tất cả mọi người, đôi tai của từng người đều bị ù đi.

Triệu Hùng vươn tay che lấy đôi tai của Cách Hoa, người con gái bình thường căn bản không thể chống đỡ được tiếng gầm thét của một cao thủ sức lực.

Ánh mắt của Trần Văn Sơn hướng về phía xa, nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen kia.

“Người này là người nằm trong top hai mươi của thiên bảng.” Trần Văn Sơn nói một cách chắc chắn.

Triệu Hùng nghe thấy vậy liền cảm thấy vô cùng bất ngờ, không ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện thêm một cao thủ. Có điều không biết người này là kẻ thù hay là bạn.

Sau khi Kiều Học Danh nhìn thấy người đàn ông mặc áo da kia, liền bước tới mà nở một nụ cười và chào hỏi: “Thưa ông Chu, sao ông lại đến đây vậy?”

Người đàn ông họ Chu kia lạnh lùng hừ lên một tiếng, nói với Kiều Học Danh: “Ông Học Danh, ai cho ông quyền hạn được đụng vào người của Liêu Minh vậy?”

“Chuyện này……” Kiều Học Danh bỗng chốc cảm thấy cứng họng, liền nói với người đàn ông họ Chu: “Thưa ông Chu, người nhà của tôi bị người khác gài bẫy phải đi vào tù, tôi là phó minh chủ của Liêu MInh, chỉ muốn trả thù cho người nhà của tôi.”

“Ông đã nói cho minh chủ biết chưa? Ông có biết nên chịu phạt như thế nào khi lạm dụng quyền hạn hay không?”

“Tôi……” Vẻ mặt của Kiều Học Danh đột nhiên thay đổi, biết rằng chuyện này đã đi quá xa rồi.

Người đàn ông họ Chu lớn tiếng nói với người của Liêu Minh: “Người của Liêu Minh nghe đây, đều trở về cho tôi. Nếu như người nào dám nhập bọn với Kiều Học Danh, thì không chỉ bị loại trừ ra khỏi Liêu Minh, còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”

Những người của Liêu Minh làm sao dám làm trái lệnh, sau khi giúp nhau dìu dậy, liền ỉu xìu mà rời đi.

Người đàn ông họ Chu mặc áo khoác dài đen kia nói với Kiều Học Danh: “Ông Học Danh, ông tự lo tốt cho mình đi! Minh chủ sẽ tự mình đến hỏi chuyện của ông.” Nói xong, ông ta liền đi vào trong xe và lái chiếc xe Rolls Royce sang trọng rời đi.

Những người của Liêu Minh vừa đi, nơi đó chỉ còn lại người nhà họ Phan, còn có bố con nhà họ Tằng và Kiều Học Danh mà thôi.

Diệp Trát nhìn thấy, vừa đúng lúc là cơ hội tốt để dạy dỗ những người của nhà họ Phan. Ông ta căn dặn với nhân viên bảo vệ ở trong nhà: “Bao vây những người nhà họ Phan lại, không được để bọn họ rời đi!”

Những người bảo vệ của nhà họ Diệp ngay lập tức bao vây những người của nhà họ Phan lại.

Triệu Hùng dưới sự kề cận của Trần Văn Sơn, anh cùng với Diệp Trát chậm rãi bước về phía Phan Tử Mặc và bố con nhà họ Tằng, Kiều Học Danh.

Ở bên cạnh Kiều Học Danh có hai người cao thủ “nhân bảng”, ở trong nhóm người bảo vệ của nhà họ Tằng cũng có một cao thủ nhân bảng, người có võ công cao nhất chính là Phan Tử Mặc.

Ba người cao thủ “nhân bảng” kia vừa lao tới. Nông Tuyền liền lao về phía trước, liền giải quyết ba người bọn họ với một loạt đòn tấn công.

Phan Tử Mặc liên vung ra nắm đấm về phía Nông Tuyền.

Nông Tuyền đang muốn đánh trả, liền nghe thấy Triệu Hùng lên tiếng: “Nông Tuyền, lùi xuống! Để cho bốn người anh em nhà họ Mã cho anh ta chịu chút khổ đi.”

Nông Tuyền vừa nghe thấy, liền ngay lập tức nhảy ra khỏi vòng đấu, cậu ấy thích xem bốn người anh em ném người nhất.

Bốn người anh em họ Mã nhảy ra, và bao vây Phan Tử Mặc từ nhiều góc độ khác nhau.

Những người khác của nhà họ Phan đều bước tới để giải vây, liền bị những nhân viên bảo vệ của nhà họ Diệp chặn lại. Hơn nữa, bọn họ còn bị một kẻ hung hãn như Nông Tuyền đang theo dõi sát sao ở một bên.

Phan Tử Mặc nhìn thấy bản thân đã rơi vào vòng vây, liền lớn tiếng hét lên mà vung nắm đấm đánh về phía bốn người anh em họ Mã.

Bốn anh em nhà họ Mã bắt đầu thay đổi bước chân của mình, né tránh những đòn tấn công của Phan Tử Mặc. Ngay vào lúc Phan Tử Mặc bị bốn anh em nhà họ Mã làm cho chóng mặt, bốn anh em họ Mã cùng lúc nhào về phía Phan Tử Mặc.

Hai người bắt lúc cánh tay của Phan Tử Mặc, hai người bắt lấy mắt cá chân của Phan Tử Mặc.

Sau khi Phan Tử Mặc bị bốn anh em nhà họ Mã bắt lấy, căn bản không thể nhúc nhích được.

Mỗi một người trong bốn anh em nhà họ Mã đều cao hơn một mét chín, thân hình cường tráng giống như con bò Tây Tạng vậy, sức lực của bốn người cũng vượt xa Phan Tử Mặc. Bọn họ chỉ thấy bốn người bắt lấy Phan Tử Mặc, cùng lúc ném lên không trung, thân thể của Phan Tử Mặc bị mất đi sự thăng bằng ở trên không trung và ngã xuống ở một mức độ nhất định, Phan Tử Mặc đang muốn điều chỉnh lại cơ thể, thế nhưng tay chân lại bị bốn anh em nhà họ Mã bắt lấy một lần nữa.

Sau khi bị ném đi ném lại ba lần, Phan Tử Mặc giống như một trái bóng mà bị bốn anh em nhà họ Mã chơi đùa vậy.

Phan Tử Mặc đã sớm bị bốn anh em nhà họ Mã làm cho choáng đầu hoa mắt, từ trước đến giờ anh ta cũng chưa từng gặp phải cách đánh nhau quái lạ như thế này.

Lúc này, bọn họ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triệu Hùng truyền đến.

“Bốn anh em họ Mã, phá hủy võ công của Phan Tử Mặc đi!”

Ngay vào lúc Phan Tử Mặc lại rơi xuống từ trên không một lần nữa, bốn anh em nhà họ Mã cùng lúc kẹp chặt tay chân của Phan Tử Mặc, cả bốn người dùng sức vặn một cái.

Bọn họ liền nghe thấy những âm thanh “răng rắc” giòn giã vang lên, xương tay chân của Phan Tử Mặc đã bị gãy nát.

Cho dù ở trên thế giới này có người có y thuật tài giỏi đến mức nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn trị khỏi được.

Cả bốn người ném Phan Tử Mặc xuống đất, sau đó xoay người trở về bên cạnh Triệu Hùng

Những người của nhà họ Phan cảm thấy khiếp sợ đến mức chỉ trố mắt đứng nhìn, không ngờ rằng cậu chủ vốn ham học võ của nhà họ Phan, lại bị đánh đến tàn phế như thế này.

Chuyện này thật sự đã dọa sợ bố con nhà họ Tằng và cả Kiều Học Danh.

Kiều Học Danh lưu lạc giang hồ nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ vẫn chưa từng thấy qua loại người tàn ác như Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi đến trước mặt bố con nhà họ Tằng, nói một cách lạnh lùng: “Ông chủ Tằng, chẳng phải các người muốn trả thù tôi sao? Tôi đã cho các người một cơ hội, thế nhưng các người lại không hề quý trọng. Bây giờ, đã đến lượt các người rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi