CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Khi Triệu Hùng vừa tỉnh lại, đã hơn bốn giờ chiều.

Sau khi đứng dậy, Triệu Hùng đi rửa mặt. Sau đó, đầu tiên anh kiểm tra thắt lưng "Rồng Lân", rồi cài "Ngọc Trai Sấm Sét" vào đó.

"Ngọc Trai Sấm Sét" có uy lực khá đáng sợ. Triệu Hùng đã từng sử dụng nó để xử lý một cao thủ "Địa Bảng".

Càng ngày càng có nhiều kẻ địch nổi lên khỏi mặt nước, khiến Triệu Hùng nóng lòng khôi phục nội lực của mình. Nhưng các cao thủ "Thần Bảng" chỉ có thể gặp mà không thể cầu, điều này thực sự khiến Triệu Hùng rất buồn.

May mắn thay, Triệu Hùng vừa học được "Bùi Mân Kiếm Pháp" và "Cuồng Vân Bộ Pháp", trên người lại có thắt lưng "Rồng Lân", cho dù có chống lại cao thủ "Nhân Bảng" thì anh cũng có cơ hội chiến thắng nhất định.

Hiện tại, trong "Thần Bảng" có tổng cộng sáu mươi ba ngàn hai trăm mười cao thủ "Nhân Bảng".

Triệu Hùng cảm thấy anh sẽ không gặp vấn đề gì khi đối mặt với mười ngàn người đứng sau trong "Nhân Bảng". Nếu gặp được mười ngàn người đứng đầu thì lại có hơi quá sức. Nhưng không có nghĩa là anh sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Với sức mạnh của thắt lưng "Rồng Lân", ngay cả một cao thủ "Địa Bảng" cũng có thể bị gi3t chết, chứ đừng nói đến cao thủ "Nhân Bảng". Vì vậy, không đến bước đường cùng, Triệu Hùng sẽ không sử dụng thắt lưng "Rồng Lân". Đây là bùa hộ mệnh của anh, cơ hội cứu mạng anh.

Lý Thanh Tịnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Triệu Hùng đã tỉnh, đang nghịch thắt lưng "Rồng Lân".

“Anh tỉnh rồi!” Lý Thanh Tịnh chào hỏi Triệu Hùng.

"Ừ, tỉnh rồi!"

Sau khi trang bị xong "Ngọc Trai Sấm Sét", Triệu Hùng vỗ nhẹ vào thắt lưng Rồng Lân và nói một cách đầy tự tin: "Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Anh đã lắp đặt Ngọc Trai Sấm Sét rồi."

Thắt lưng "Rồng Lân" này được thầy Toàn đặc biệt chế tạo cho Triệu Hùng, có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng: "Anh vẫn nên mượn trường kiếm của ông Niên theo phòng thân đi! Như vậy sẽ phát huy được hết sức mạnh của Bùi Mân Kiếm Pháp của anh."

Hai mắt Triệu Hùng sáng lên, anh nói: "Thanh Tịnh, ý tưởng này của em rất hay! Bây giờ anh phải đi hỏi ông Niên."

Triệu Hùng vội vã đến sảnh chính thì nhìn thấy mấy người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Mã Thành Quân đang ở đó.

"Ông Niên, ông có trường kiếm không?"

"Trường kiếm? Có. Nhưng là của ông chủ để lại."

Triệu Hùng vốn không muốn dùng đồ của bố mình là Triệu Khải Thời. Nhưng trận chiến này không phải là trận chiến tầm thường, không được phép có một sơ suất nào dù là nhỏ nhất.

"Vậy ông đem trường kiếm qua đây đi! Cháu muốn dùng trường kiếm bên người."

"Vâng! Cậu Hùng, cậu đợi một chút, tôi đi lấy ngay đây." Niên Bình Sinh nói xong liền vội vàng đi đến căn phòng Triệu Khải Thời đã ở lúc đầu.

Chưa đầy mười lăm phút, Niên Bình Sinh đã cầm một thanh trường kiếm trở về.

Triệu Hùng nhìn thấy trên vỏ kiếm, một bên viết hai chữ "Khải Thời", bên kia viết chữ "Uyển". Không ngờ bố anh là Triệu Khải Thời lại khắc tên mình và tên mẹ anh, Tần Uyển, lên mặt vỏ kiếm.

Sau khi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Mặc dù thanh kiếm này không tốt hơn "Thập Đại Danh Kiếm" do chính tay thầy Toàn chế tạo, nhưng nó chắc chắn là một thanh kiếm tốt.

Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A, và bốn anh em nhà họ Mã đều biết Triệu Hùng mới học được một kiếm pháp cao siêu. Thanh kiếm này ở trong tay Triệu Hùng, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Trần Văn Sơn đứng dậy, nhìn thanh trường kiếm trong tay Triệu Hùng rồi nói: "Cậu chủ, thanh kiếm này cừ đấy."

“Ừm!” Triệu Hùng gật đầu, hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Không thành vấn đề!"

Triệu Hùng thấy sắc trời tối dần, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Anh nói với Niên Bình Sinh: "Ông Niên, bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn thức uống đi. Lần này chúng tôi đi cứu Kiều Tiên, khi nào quay lại sẽ thưởng cho mọi người."

"Cậu chủ yên tâm đi! Cậu nhất định phải chú ý an toàn."

Triệu Hùng gật đầu, gọi Lãnh Ngạo đến và hỏi anh ta: "Lãnh Ngạo, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

"Sắp xếp xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát được."

Triệu Hùng để bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ A ở lại "nhà họ Triệu". Mặt khác, chia những người của "Liêu Minh" thành một nửa và cho họ ẩn nấp ở gần nhà họ Triệu. Anh giơ thanh trường kiếm trong tay lên, dang hai tay hét lớn: "Mọi người, chúng ta xuất phát thôi!"

“Chờ đã!” Mã Thành Nhân lên tiếng gọi Triệu Hùng lại.

Mã Thành Nhân bước đến chỗ Triệu Hùng, gương mặt già nua đầm đìa nước mắt mà nói: "Triệu Hùng, chuyện cứu Kiều Tiên xin nhờ cậu. Còn nữa, đừng để Thành Quân xảy ra sơ xuất gì. Tôi chỉ có một thằng con trai này thôi."

"Yên tâm đi, ông Mã! Cháu nhất định sẽ cứu Kiều Tiên trở về. Đi thôi!"

Dưới sự lãnh đạo của Triệu Hùng, tất cả mọi người nối đuôi nhau rời khỏi "nhà họ Triệu". Rất oai phong quy củ, khí thế bừng bừng, có dáng vẻ hào hiệp sẵn lòng hy sinh vì việc nghĩa.

Lý Diệu Linh thấy cảnh này mà dâng trào nhiệt huyết, giống như một tên tội phạm mê gái, cứ ngơ ngẩn say mê nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Hùng, trong miệng thì thầm lẩm bẩm: "Anh rể, đúng là quá đẹp trai!"

“Diệu Linh, em đang thì thầm cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh nghe em gái Lý Diệu Linh thì thầm điều gì đó trong miệng thì tò mò hỏi han.

“Không... không có gì.” Lý Diệu Linh bối rối giải thích: "Chị, nếu anh rể em sinh ra ở cổ đại, nhất định là một đại tướng quân rất xuất sắc."

"Tướng quân?"

"Đúng vậy! Chị xem anh rể em có khí thế chưa kìa."

"Đừng có mê trai đẹp nữa!"

Tâm trạng Lý Thanh Tịnh rối như tơ vò, đặc biệt lo lắng cho sự an nguy của Triệu Hùng.

Nhóm người của Triệu Hùng lái xe đến một nơi gọi là "Tô Cảng".

Nổi tiếng nhất trong hiệu khu của Tô Cảng ở Đà Lạt là "Nhà máy sản xuất thực phẩm tươi sống đông lạnh Đà Lạt". Gần như toàn bộ dây chuyền đông lạnh của Đà Lạt đều phải được trung chuyển từ đây.

Triệu Hùng vừa lái xe vừa mở miệng an ủi Mã Thành Quân: "Chú Mã, chú đừng bao giờ hành động theo cảm tính, phải nghe theo sự chỉ huy của Văn Sơn. Anh ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này."

Mã Thành Quân "Ừ!" một tiếng, nói rằng ông ta sẽ không làm càn làm bậy.

Triệu Hùng lại dặn dò Trần Văn Sơn một câu: "Văn Sơn, nếu gặp phải nguy hiểm thì nhớ để lại tín hiệu màu đỏ. Nếu cứu Kiều Tiên ra rồi thì nhớ để lại tín hiệu màu xanh."

"Nhớ rõ rồi, cậu chủ!"

“Đạn tín hiệu” này do Triệu Hùng lấy được từ thầy Toàn ở tỉnh lỵ. Thứ này cũng tương tự như pháo hoa. Chẳng qua, pháo hoa cần dùng lửa để đốt, mà "đạn tín hiệu” này chỉ cần khởi động cơ quan là nó sẽ tự động bật lên và phát ra tín hiệu.

Chỗ của thầy Toàn có rất nhiều đồ tốt. Triệu Hùng đã mua hai thanh cao phỏng của "Thừa Ảnh Kiếm" và "Ngư Trường Kiếm" từ ông ấy, nhân tiện còn mua được rất nhiều thứ tốt.

Lúc này, điện thoại của Mã Thành Quân vang lên.

Mã Thành Quân thấy đó là một số điện thoại lạ thì "hừ" một tiếng rồi bắt máy và mở loa ngoài.

“Alo, ai vậy?” Mã Thành Quân trầm giọng hỏi.

“Mã Thành Quân, phải không?” Người ở đầu dây bên kia cất giọng lạnh lùng.

"Đúng, là tôi!"

"Đã mang chiếc nhẫn của nhà họ Mã tới chưa?"

"Mang đến rồi! Nhưng các người không bao giờ được làm tổn thương con gái của tôi. Nếu các người dám làm tổn thương con gái tôi, tôi thà phá hủy chiếc nhẫn còn hơn."

"Ông yên tâm, mục tiêu của chúng tôi là nhẫn của nhà họ Mã. Chỉ cần ông ngoan ngoãn giao chiếc nhẫn ra, đương nhiên chúng tôi sẽ không làm khó con gái của ông."

"Vậy là tốt rồi! Các người đang ở đâu?" Mã Thành Quân hỏi người ở đầu dây bên kia.

"Các người hãy đến kho hàng số 37 của nhà máy sản xuất thực phẩm tươi sống đông lạnh Đà Lạt. Nhớ cho kỹ, ông chỉ được phép đến một mình."

"Không được! Tôi cần phải có người bảo vệ mới được. Nếu không, tôi thà phá hủy chiếc nhẫn." Mã Thành Quân đe dọa đối phương.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Vậy cũng được! Nhưng ông chỉ được phép mang theo một người."

“Được!” Mã Thành Quân trả lời.

Đây là kế hoạch đã được Triệu Hùng và Mã Thành Quân thảo luận từ trước đó. Triệu Hùng biết rằng bên kia sẽ bày ra chiêu trò xấu xa, chỉ cho Mã Thành Quân đến cuộc hẹn một mình. Cho nên, bọn họ mới để Mã Thành Quân một mực uy hiếp nhằm mang theo người khác vào.

Sau khi đến "Nhà máy sản xuất thực phẩm tươi sống đông lạnh Đà Lạt", Triệu Hùng đưa Lãnh Ngạo và những người khác đi tìm một nơi vắng vẻ và ẩn nấp xung quanh.

Triệu Hùng không ngờ địa điểm gặp mặt giữa hai bên lại ở trong kho lạnh. Ở trong này, đạn tín hiệu hoàn toàn vô dụng. Vì thế, anh giao hẹn với Trần Văn Sơn thời hạn là hai mươi phút. Sau thời hạn hai mươi phút, bất kể kết quả như thế nào, anh cũng sẽ dẫn mọi người xông vào.

Hai anh em Cao Mộc và Cao Kim, cũng như Nông Tuyền và Lãnh Ngạo canh giữ ở bên cạnh Triệu Hùng. Lãnh Ngạo thì thầm với Triệu Hùng: "Anh Triệu, tất cả người của chúng ta đã mai phục ổn rồi."

"Ừ! Tính toán thời gian cho tốt. Nếu hết thời gian mà Văn Sơn vẫn chưa ra ngoài, chúng ta sẽ xông vào."

“Được!” Lãnh Ngạo cảnh giác quan sát xung quanh.

Nông Tuyền mang theo dáng vẻ hăng hái mà xoa tay. Nếu không phải Triệu Hùng bảo cậu ấy phải nhẫn nại thì cậu ấy đã sớm không kiềm chế được.

Sau khi Mã Thành Quân dẫn theo Trần Văn Sơn vào kho hàng số 37 của "Nhà máy sản xuất thực phẩm tươi sống đông lạnh Đà Lạt", hai người họ bất giác run rẩy toàn thân ngay khi vừa bước vào.

Trần Văn Sơn thì khá hơn, vì dù sao thì anh ta cũng là một người tập võ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, cơ thể chịu lạnh cực tốt. Nhưng Mã Thành Quân thì không ổn. Ông ta chỉ là một thương nhân, biết vài quyền cước bình thường mà thôi. Nhiệt độ của kho lạnh này ít nhất cũng âm mười độ, ông ta lại chỉ mặc một bộ âu phục mỏng manh nên cả người đang run lên vì lạnh.

Nhìn từ xa, đã thấy bốn năm người đang ngồi trong kho lạnh.

Kiều Tiên vừa nhìn thấy bố mình là Mã Thành Quân thì sốt ruột hét lên: "Bố! Cứu con..."

Khi Mã Thành Quân thấy con gái mình không bị trói mà chỉ bị một trong số bọn họ giữ lại, ông mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhiệt độ trong kho lạnh này quá thấp. Một người đàn ông trưởng thành như ông ta còn không thể chịu đựng nổi chứ đừng nói đến một đứa trẻ.

Điều khiến cho Trần Văn Sơn bất ngờ là Lục Tiểu Xuyên lại nằm trong số đó.

Nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn thầm nghĩ trong lòng: “Không ổn rồi!” Một Lục Tiểu Xuyên đã là đối thủ tương đương với anh ta, cộng thêm đám người kia nữa. Thật sự là lành ít dữ nhiều!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi