CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Trần Văn Sơn và Mã Thành Quân đến gần, Lục Tiểu Xuyên liền cười lớn.

“Văn Sơn, anh không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy, đúng không?” Lục Tiểu Xuyên mang dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi.

Trần Văn Sơn khẽ khịt mũi, nói: "Hừ! Thì ra là anh đứng sau tất cả những chuyện này."

Lục Tiểu Xuyên chế nhạo nói: "Tung tích của các người, tôi đều rõ như lòng bàn tay. Tôi đã biết chắc Triệu Hùng sẽ phái anh tới. Anh chính là cái gai trong lòng tôi. Nếu không giải quyết anh, tôi sẽ ăn ngủ không yên."

Trần Văn Sơn nhìn thấy trong số ít người trước mặt, hai người từng đánh nhau với anh ta trong nhà họ Mã cũng có mặt ở đó. Hai người bọn họ đều là đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có bản lĩnh không tầm thường, ít nhất là tu vi của năm mươi người đứng đầu trong Thiên Bảng. Ngoài ra, còn có một thanh niên khá đẹp trai, nhưng ánh mắt có hơi âm u, thoạt nhìn có vẻ là một người tàn nhẫn.

Người thanh niên hỏi Lục Tiểu Xuyên: "Tổng giám đốc Xuyên, người này có phải là đối thủ một mất một còn của anh không?"

"Ừ! Tên anh ta là Trần Văn Sơn, xếp hạng thứ chín trong Thiên Bảng. Chỉ cần xử lý anh ta, thằng nhóc Triệu Hùng kia sẽ không phải là vấn đề đáng lo ngại."

Trong đôi mắt Lưu Vũ Tiến toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Đúng lúc này, chợt nghe thấy trong kho hàng 37 vang một tiếng “Cạch!”, cửa đã tự động bị khóa.

Lưu Vũ Tiến nắm lấy điều khiển từ xa trong tay, nói với Trần Văn Sơn và Mã Thành Quân: "Các người không chạy thoát được đâu, mau giao chiếc nhẫn ra đây đi."

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Mã Thành Quân sợ tới mức giật nảy mình. Triệu Hùng đã nói anh sẽ đến giải cứu bọn họ sau hai mươi phút nữa. Vì vậy, cần phải kéo dài thời gian mới được.

“Cậu thả con gái tôi ra, tự nhiên tôi sẽ đưa nhẫn cho cậu.” Mã Thành Quân lấy chiếc nhẫn ra từ trong túi, giao cho Trần Văn Sơn.

Nếu chiếc nhẫn này ở trong tay ông ấy, rất dễ bị người ta giật đi mất. Chỉ khi giao nó vào tay Trần Văn Sơn thì mới được an toàn.

Lưu Vũ Tiến giễu cợt nói: "Các người còn có chỗ để cò kè mặc cả sao? Cho dù tôi giao con gái cho ông, các người cũng sẽ không ra khỏi kho lạnh này được đâu."

“Đừng nói nhảm nữa, giao Kiều Tiên ra đây, chiếc nhẫn tự nhiên sẽ đưa cho cậu. Nếu không, tôi sẽ phá hủy chiếc nhẫn này ngay lập tức.” Trần Văn Sơn đe dọa đối phương.

Người thanh niên tên Lưu Vũ Tiến nghe xong thì cười phá lên và nói: "Xem ra các người vẫn chưa biết bí mật thực sự của chiếc nhẫn này. Đá lửa bình thường của chiếc nhẫn này dù có dùng nội lực cũng không thể phá hủy được."

Nghe thế, sắc mặt của Trần Văn Sơn khẽ thay đổi. Anh ta không ngờ chiếc nhẫn hộ mệnh của năm dòng họ lớn lại thần kỳ đến vậy. Chiếc nhẫn này nhìn thoáng qua chỉ như một chiếc nhẫn "ngọc dát vàng" bình thường. Nếu như chất lượng ngọc bình thường, anh ta chỉ cần dùng một chút nội lực cũng có thể dễ dàng phá hủy chiếc nhẫn.

Lưu Vũ Tiến quay đầu lại nói với Lục Tiểu Xuyên: "Tổng giám đốc Xuyên, giao Trần Văn Sơn cho anh và anh em nhà họ Ngũ đó."

Vừa nghe đến anh em nhà họ Ngũ, Trần Văn Sơn lập tức nhớ tới, một trong hai người này là Ngũ Hữu Thuận, xếp hạng thứ bốn mươi mốt trong Thiên Bảng, và người còn lại là Ngũ Hữu Hiếu, xếp hạng thứ bốn mươi hai trong Thiên Bảng.

Thế lực của Tây Giao quả là rất mạnh. Thiên Bảng có tổng cộng một trăm bốn mươi tám người mà Tây Giao đã xuất hiện tới bốn cao thủ Thiên Bảng rồi.

Lục Tiểu Xuyên xếp hạng thứ mười hai trong Thiên Bảng, luyện Kim Chung Tráo. Trần Hoàng Vương luyện Thiết Bố Sam xếp hạng thứ ba mươi của Thiên Bảng. Ngũ Hữu Thuận xếp hạng thứ bốn mươi mốt trong Thiên Bảng và Ngũ Hữu Hiếu xếp hạng thứ bốn mươi hai trong Thiên Bảng. Thêm vào đó, người thanh niên kia thoạt nhìn cũng có võ công không hề yếu, có lẽ ít nhất là một trong hai mươi người đứng đầu Địa Bảng, hoặc là người đứng cuối trong Thiên Bảng.

May mắn là Trần Hoàng Vương không có ở đây. Nếu không, bốn cao thủ Thiên Bảng hợp lực tấn công Trần Văn Sơn thì anh ta sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Lục Tiểu Xuyên dẫn theo anh em nhà họ Ngũ bao vây Trần Văn Sơn và Mã Thành Quân.

Nếu không cần bảo vệ Mã Thành Quân, Trần Văn Sơn vẫn còn chỗ trống để đối phó với ba người bọn họ. Nhưng bây giờ Mã Thành Quân đã hoàn toàn trở thành gánh nặng của Trần Văn Sơn.

Lúc này, Trần Văn Sơn chỉ có thể hy vọng cầm cự được hai mươi phút.

Cho đến hiện giờ, ít nhất năm phút đã trôi qua, tức là, phải duy trì suốt mười lăm phút mới được. Chuỗi kho lạnh số 37 này là một nhà kho cỡ lớn. Không gian cũng vừa đủ để phát huy, chỉ là mang theo một chai dầu như Mã Thành Quân sẽ khiến Trần Văn Sơn cực kỳ bị động.

Lục Tiểu Xuyên giễu cợt nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn mà nói: "Văn Sơn, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. Nhất định anh đợi Triệu Hùng đến cứu anh. Nói thật với anh, Trần Hoàng Vương đã dẫn người tới đánh lén Triệu Hùng rồi. Khoảng thời gian này cũng đủ để tôi giải quyết anh đó. "

“Thật sao?” Hai mắt Trần Văn Sơn phát ra một tia sáng lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm Lục Tiểu Xuyên và nói: “Trước khi báo được thù giết sư, tôi sẽ không chết trước anh."

"Vẫn còn nhớ đến chuyện này nữa à. Nhân tiện, tôi quên nói với anh một chuyện."

“Chuyện gì?” Trần Văn Sơn hỏi Lục Tiểu Xuyên.

Lục Tiểu Xuyên đắc ý nói: "Tôi đã tìm được tiểu sư muội."

“Cô ấy ở đâu?” Trần Văn Sơn kích động hỏi.

"Anh kích động như vậy làm gì? Tôi vẫn chưa nói xong mà. Kể từ lần trước, sau khi đã xảy ra quan hệ thân cận với tiểu sư muội, cô ấy thực sự đã mang thai đứa con của chúng tôi. Hiện tại cô ấy đang sống một mình với đứa bé." Lục Tiểu Xuyên nói xong liền nở nụ cười đắc thắng: "Trần Văn Sơn, trái tim của anh đang rỉ máu đúng không? Tiểu sư muội mình thích lại đi mang thai đứa con của kẻ thù, còn phải nuôi nấng con của kẻ thù khôn lớn thành người. Cho nên, tôi mới nói, Trần Văn Sơn anh là một kẻ thất bại hoàn toàn."

Mục đích của Lục Tiểu Xuyên là muốn đả kích Trần Văn Sơn. Chỉ cần ý chí của Trần Văn Sơn bị phá tan, tự nhiên anh ta sẽ không tốn quá nhiều hơi sức để đánh bại Trần Văn Sơn.

Điều anh ta không ngờ là Trần Văn Sơn đã sáng suốt nhìn ra âm mưu của anh ta và nói với vẻ chế nhạo: "Lục Tiểu Xuyên, anh nói như vậy chẳng qua là muốn làm nhụt chí tôi thôi chứ gì. Cho dù tôi có thích tiểu sư muội thì đó cũng là chuyện của quá khứ. Cô ấy có thể nuôi nấng các con khôn lớn, điều đó cho thấy đứa bé là vô tội và tình mẫu tử là bao la vô bờ. Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu? "

Thấy Trần Văn Sơn không bị lừa, Lục Tiểu Xuyên nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết. Trần Văn Sơn, anh chết tâm đi.” Dứt lời, cổ tay anh ta run lên, ba thanh phi đao có khắc chữ bắn về phía Mã Thành Quân.

Biết rằng Trần Văn Sơn nhất định sẽ ngăn chặn, anh ta lại phóng một phi đao thẳng đến gương mặt của Trần Văn Sơn.

Giữa ánh chớp lửa, Trần Văn Sơn nhanh chóng ném bốn chuôi phi đao, bắn rơi toàn bộ phi đao của Lục Tiểu Xuyên phóng tới trên mặt đất.

Nhìn thấy anh em nhà họ Ngũ đi tới, Trần Văn Sơn kéo Mã Thành Quân di chuyển một cách nhanh chóng. Nơi anh ta vừa đứng, một chùm thiết lê tử bắn trên mặt đất.

Loại hạt thiết lê tử này được b ắn ra từ một vật có cơ quan và thường được trang bị trên cánh tay của người dùng.

Thiết lê tử chỉ cỡ ngón tay cái, trên bề mặt của nó toàn là những móc câu ngược. Nếu bị bắn trúng thì tiếp theo trên người sẽ bị tróc một mảng thịt lớn. Quả thật là cực kỳ hung ác.

Trần Văn Sơn kéo theo Mã Thành Quân vừa đánh vừa rút lui. Nhưng đối mặt với những cao thủ như Lục Tiểu Xuyên và anh em nhà họ Ngũ, trong nháy mắt anh ta lại rơi vào vòng vây.

"Bố! Tôi muốn bố!" Bé gái tên Kiều Tiên hét lên thảm thiết khi thấy Mã Thành Quân gặp nguy hiểm.

Kiều Tiên đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh mẹ mình là Khương Minh Vân bị người ta gi3t chết. Nếu lại mất đi bố mình là Mã Thành Quân một lần nữa, cô bé sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

"Bốp..."

Lưu Vũ Tiến tát vào mặt Kiều Tiên một bạt tai, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiên sưng to lên ngay lập tức: "Câm miệng, nếu không ông đây sẽ giết mày ngay bây giờ đấy."

Kiều Tiên há miệng và cắn vào cánh tay của Lưu Vũ Tiến, Lưu Vũ Tiến dùng lòng bàn tay hất Kiều Tiên ra, cô bé ngã lăn trên đất.

Mã Thành Quân vẫn luôn chú ý đến tình hình con gái Kiều Tiên của mình. Thấy con gái mình bị tát vào mặt đến nỗi bay ra ngoài, không rõ sống chết, Mã Thành Quân vô cùng lo lắng hét lên: "Kiều Tiên!"

May mắn thay, Lưu Vũ Tiến không động sát khí, anh ta chỉ ghét đứa nhỏ này quá ồn ào mà thôi. Thấy Kiều Tiên đã ngất xỉu trên mặt đất, anh ta không thèm để ý đến cô bé nữa, yên lặng nhìn đám người Lục Tiểu Xuyên đánh nhau với Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn và Mã Thành Quân đã bị ép vào một góc của kho hàng khiến hai người họ muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.

Trần Văn Sơn sử dụng hết tất cả thế võ của mình mới mới miễn cưỡng ngăn đỡ được công kích mà ba người Lục Tiểu Xuyên liên thủ. Lúc này chỉ mới hai ba phút đã trôi qua thôi. Nên làm thế nào mới có thể kiên trì được mười phút còn lại đây?

Trần Văn Sơn thi triển "Cửu Bả Phi Đao" và thành công ép Lục Tiểu Xuyên và anh em nhà họ Ngũ lui về phía sau. Anh ta lấy chiếc nhẫn ra và nói với ba người Lục Tiểu Xuyên: "Các người muốn thứ này đúng không? Cho các người!" Nói xong, anh ta dùng sức ném mạnh nó đi, chiếc nhẫn bay về một góc phía đối diện.

Trong một kho lạnh lớn như vậy, muốn tìm một chiếc nhẫn khá bình thường là một việc không dễ dàng chút nào.

Lục Tiểu Xuyên nhún người bay về phía chiếc nhẫn, để anh em nhà họ Ngũ tiếp tục bao vây tấn công Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn lắc cổ tay lần nữa, bốn thanh phi đao đồng thời bắn vào anh em nhà họ Ngũ.

Anh em nhà họ Ngũ đều tự lách mình né tránh. Trần Văn Sơn canh thời cơ chuẩn xác liền kéo Mã Thành Quân nhảy lấy đà mấy lần, tiếp đó bọn họ đã vọt tới trước mặt Lưu Vũ Tiến.

Trần Văn Sơn đã nhận ra thân phận của người thanh niên này không đơn giản, ngay cả Lục Tiểu Xuyên cũng phải hành động theo mệnh lệnh của anh ta.

Vừa đến nơi, Trần Văn Sơn đã ra tay ác độc, ba thanh phi đao bắn về phía Lưu Vũ Tiến theo hình tam giác.

Lưu Vũ Tiến giật nảy người, vội vàng lăn tròn trên mặt đất, khó khăn lắm mới tránh được phi đao của Trần Văn Sơn.

Lúc này, anh em nhà họ Ngũ đã hợp lực tấn công tới, thành công giải cứu Lưu Vũ Tiến.

Mã Thành Quân cũng ôm con gái Kiều Tiên của mình trong vòng tay, dò xét hơi thở của Kiều Tiên, bấy giờ mới xác định được con gái mình chỉ bị ngất xỉu.

Sau khi Lục Tiểu Xuyên nhặt chiếc nhẫn lên, nhanh chóng nhảy tới trước mặt Lưu Vũ Tiến. Anh ta nói với Lưu Vũ Tiến: "Nhẫn đã vào tay rồi!"

Lưu Vũ Tiến lấy trong túi ra một chiếc đèn pin soi tiền chiếu vào chiếc nhẫn có "ngọc dát vàng", gật đầu nói: "Đây là nhẫn thật! Tổng giám đốc Xuyên, nhanh chóng xử lý Trần Văn Sơn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi