CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Sau khi Triệu Hùng Triệu Hùng vội vã lái xe ra ngoài, anh chạy thẳng tới nhà Trọng Ảnh. Ở cách nhà Trọng Ảnh không tới một cây số thì ngừng lại.

Sau khi gửi tin cho Nông Tuyền xong. Rất nhanh, Nông Tuyền thong thả đi tới.

Nông Tuyền liếc chung quanh một cái, sau khi xác nhận an toàn, mới lên xe của Triệu Hùng.

"Cậu chủ, xác nhận, tổng cộng sáu chiếc xe mang bảng số xe vùng khác Sơn Lâm. Xe khác vào Lâm Thành cũng được loại bỏ."

Triệu Hùng "ừ!" một tiếng, nói: "Làm không tệ! Các người không khiến mấy người lái xe đó chú ý chứ?"

"Không có, nơi này chỉ có Văn Báo, bốn anh em nhà họ Mã cùng với em! Anh cũng nói sợ nhiều người sẽ bứt dây động rừng mà." Nông Tuyền toét miệng cười một cái.

"Nhà Trọng Ảnh có động tĩnh gì không?" Triệu Hùng hỏi.

"Không có! Hết thảy bình thường."

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói với Nông Tuyền: "Cậu trở về đi! Có chuyện gì, nhớ báo cáo tôitrước tiên!"

"Biết rồi thưa cậu chủ!"

Nông Tuyền xuống xe, giả dạng cà lơ phất phơ, đi tớihướng mình đậu xe.

Triệu Hùng xuống xe, dựa ở trên cửa xe, đốt một điếu thuốc, hút.

Trọng Ảnh là anh em tốtcủaanh. Dù cho nhà họ Niếp và nhà họ An có lợi hại hơn đi chăng nữa, anh cũng không thể để anh em của mình bị tổn hại.

Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn neon trong thành phố lóe sáng lên.

Chỗ ở của Trọng Ảnh, là vị trí gần Lâm Thành nhất.

Bởi vì thời tiết còn đang trong mùa lạnh, người đi trên đường tương đối thưa thớt.

Đèn đường chiếu xuống, xe chạy trên đường càng lộ ra vẻ có chút tiêu điều.

Sau buổi cơm tối, An Như thu dọn chén đũa.

Trọng Ảnh đang đang bận rộn cái gì đó. Ánh mắt cô nhìn Trọng Ảnh một cáiphức tạp. Sau đó, thay áo choàng dài, xách túi rác ra cửa.

Thấy An Như đi ra, Nông Tuyền lập tức gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Triệu Hùng.

"Cậu chủ, An Như đi ra!" Nông Tuyền báo cáo với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: "Đừng làm phiền cô ấy, nếu có người đến làm khó cô ấy, lập tức xuất thủ! Tôi sẽ tới ngay."

"Biết!" Nông Tuyền đáp một tiếng.

Cậu ta sợ An Như nhận ra mình, bèn phái Văn Báo xuống xe đi theo dõi.

Sau khi An Như bỏ rác xong, cô chầm chậm đi tới bên cạnh mấy chiếc xe biển tỉnh Sơn Lâm đậu bên đường.

Một hàng mặc đàn ông quần áo đen ăn chỉnh tề đứng xuống, trongsáu chiếc xe, có ít nhất hơn hai mươi người.

Thấy thế, Nông Tuyền quả quyết mang bốn anh em nhà họ Mã xuống xe.

Sau khi An Như đến gần, một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, sắc mặt lạnh lùng đi ra khỏi đám người nọ.

"An Như, rốt cuộc em cũng chịu đi ra!" Người đàn ông nọ nói với An Như.

"Anh, em đicùng các người. Các người đừng làm khó Trọng Ảnh được không?" An Như yếu đuối cất giọng.

"Không được!" Người đàn ông mặt đầy biểu tìnhxanh mét, lạnh giọng nói: "Em đào hôn, bỏ chạy, nhà họ Niếp đã bất mãn đối với nhà họ An chúng ta. Em lại còn ở chung với cái thằng tên Trọng Ảnh này. Nhà họ Niếp biết tin, sau đó đã giận dữ khôn nguôi. Anh nhất định phải mang theo người tên Trọng Ảnh đó về, mới có thể nói chuyện với nhà họ Niếp!"

"Anh, coi như em cầu xin anh được không?" An Như cầu tình với anh trai An Duy của mình.

An Duy vung tay, quát lênvới thủ hạ: "Bắt cô chủ lại! Sau đó đi tìm thằng nhãi kia tính sổ."

Ngay lập tức nghe được tiếng động gì giống như tiếng nổ.

"Ai dám động đến cô ấy, ông đây xử nó!"

An Như nghe được thanh âm của Nông Tuyền mà sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, thấy Nông Tuyền mang bốn anh em nhà họ Mã đi tới.

Bốn anh em nhà họ Mã tung mình nhảy lên, chia làm ở bên người củaAn Như.

Nông Tuyền trợn mắt, hétvới đám ngườiAn Duy: "Nhà họ An các người giỏi thật đấy! Ở trên địa bàn của cậu chủ nhà tao mà còn dám bắt người! Chúng mày có biết An Như là vợ của anh em tao hay không?"

"Nông Tuyền, các người đi nhanh đi! Nếu không, nhà họ Niếp cùng nhà họ An sẽ không bỏ qua cho các người đâu." An Như nức nở nói với Nông Tuyền.

"An Như, cô yên tâm! Có cậu chủ nhà tôi ở đây, sẽ không để cho người khác mang cô đi đâu! Dù có là ông trời cũng không được."

An Duy thấy Nông Tuyền cùng bốn anh em nhà họ Mã, người nào cũng là thanh niên trai tráng vạm vỡ. Nông Tuyền vóc người khôi ngô, thân cao khoảng chừng một mét tám mươi bảy. Bốn anh em nhà họ Mã người nào người nấy lại là một mét chín mươi mấy.

Mấy người đứng ở đó khiến cho người ta có một loại cảm giác nhìn mà phát sợ!

Lần này, nhà họ Niếp phái tới một cao thủ tên là Phùng Sóc. Phùng Sóc này là cao thủ Địa bang hạng thứ ba!

Phải biết, Nông Tuyền trước khi có đột phá về tu vi, vẫn chỉ là cao thủ Địa bang hạng thứ bảy. Hôm nay đột phá Địa bang, bước lên với Thiên bang hạng bảy mươi mốt. Mà bốn anh em nhà họ Mã, bàn về thực lực đan đả độc đấu, còn xếp hạng thứ ba trăm trong Địa bang. Cho nên, Phùng Sóc này chính là thế mạnh lớn của nhà họ Niếp.

Nhà họ Niếp là nhà giàu nhấttỉnh Sơn Lâm, trừ cao thủ hạng thứ ba Địa bang Phùng Sóc ra, thì thế lực bất phàm. Nếu không, cũng không thể chiếm đoạt vị trínhà giàu nhấttỉnh Sơn Lâmlâu dài được.

Hệt như mười cao thủ đứng hàng đầu trong Địa bang, Phùng Sóc tùy thời có hy vọng đột phá Địa bang đạt tới tu vi Thiên bang.

Một khi tiến vào Thiên bang, thì sẽ lại là danh chấn một vùng.

Phùng Sóc tuổi chừng bốn mươi, bước ra với một cây gậy mây đen trong tay.

Nông Tuyền trầm mặt, nói với Mã Đại Lý: "Anh cả Mã, dẫn anh em của anh bảo vệ An Như, người này giao cho em!"

Mã Đại Lý "ừ!" một tiếng, anh em bốn người bảo vệ An Như thối lui về phía sau một khoảng cách. Chừa lại không gian cho Nông Tuyền cùng Phùng Sóc.

An Duy quát lên với đám thủ hạ: "Còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không đoạt lại cô chủ cho tôi!"

Mười mấy người đàn ôngmặc âu phục, mang đủ loại hung khí vọt tới hướng bốn anh em nhà họ Mã. Chỉ còn dư lại hai người, ở lại bên ngườiAn Duy bảo vệ anh ta.

Mã Đại Lý che chở An Nhưgắt gao, ba ngườianh emkhác, đã sớm nhào tới như hổ, đánh đấu cùng người nhà họ An mang tới.

Sau khi Triệu Hùng tới gần, thấy hai bên đang đánh nhau gắt gao.

Nông Tuyền cùng Phùng Sóc đấu say sưa, mặc dù hạng của Nông Tuyền ở "Võ thần bảng" caohơn so với Phùng Sóc. Nhưng muốn phân ra thắng bại, ít nhất phải ngoài trăm chiêu.

Triệu Hùng nhìn thấy một màn này, không khỏi hơi nhướn chân mày. Không nghĩ tới, nhà họ An gia cùng nhà họ Niếp tỉnh Sơn Lâm, còn có nhân vật lợi hại như vậy.

Thấy Nông Tuyền chiếm thượng phong, đánh thắng chẳng qua là vấn đề thời gian. Bốn anh em nhà họ Mãbên kia, đại phát thần uy, đã đánh ngã toàn bộ đám người mặc âu phục đen mà nhà họ An đưa tới.

An Duy hoảng sợ trố mắt nghẹn họng, thấy người mình mang tới, toàn bộ bị đánh ngã trên đất thì thôi không nói. Ngay cả cao thủ lợi hại nhất của nhà họ Niếp là Phùng Sóc, cũng không cách nào đánh thắng, trong lòng đã nảy sinh ýthoái lui.

Từ sau khi ông cụ Khổng cho Nông Tuyền quyền phổ "Ngũ hành quyền", mỗi ngày đều điên cuồng luyện công đến đêm cũng không buồn nghỉ. Thường ngày, lại cầm kiếm làm đối thủ so chiêu với bốn anh em nhà họ Mã!

Bộ năm quyền thuật mặc dù đơn giản là kim, mộc, thủy, hỏa. thổ, phát triển biến hóa mà thành phách quyền, toản quyền, băng quyền, pháo quyền cùng hoành quyền!

Thích hợp nhất với kiểu người thô bạo đơn giản như Nông Tuyền!

Nông Tuyền được quyển quyền phổ "Ngũ hành quyền" này, thì hệt như là hổ mọc thêm cánh!

"Ngũ hành quyền", là từ sách võ thuật cổ "Hình quyền ý" giản lược mà thành, cũng chú trọng hai mươi bốn phương pháp giống vậy.

Cái gọi là hai mươi bốn phương pháp, chính là ba đình, ba khấu, ba tròn, ba mẫn, ba ôm, ba thùy, ba khúc, ba đỉnh!

Nông Tuyền cùng Phùng Sóc đã giao thủ vượt qua ba trăm chiêu, bóng người của hai người càng lúc càng nhanh.

Nông Tuyền là càng đánh càng hăng, Phùng Sóc thì càng đánh càng kinh ngạc!

Trong chốn võ lâm, vẫn là phía bắc dùng súng, phía nam dùng gậy!

Nổi danh nhấttrên giang hồ, chính là "Ngũ Lang bát quái côn" do Dương Ngũ Lang của nhà họ Dương tự nghĩ ra, còn có "Bàn long côn" củaphái Côn Luân, "Thiếu Lâm côn" cùng một vài côn pháp khác.

Cái Phùng Sóc được tập chính là "Ngũ Lang bát quái côn".

Hắn ta vốn là người miền nam, sau đó bị nhà họ Niếp tỉnh Sơn Lâm thuê làm hộ viện chuyên cho gia tộc, tiền lương hàng năm cao đến hàng tỷ!

Nhà họ Niếp là nhà giàu nhất tỉnh Sơn Lâm, hiển nhiên chẳng thiếu ít tiền này.

Ngay tại lúc Phùng Sóc vung một gậy lên, hướng đầu Nông Tuyền đập tới.

Nông Tuyền né người tránh một cái, dùng sườn kẹp chặt cây gậy gỗ của Phùng Sóc, mặt khác lại đánh vào ngực hắn ta.

Phùng Sóc không nghĩ tới Nông Tuyền còn có chiêu này, bị đánh thẳng, đánh bật xa ra ngoài!

Vừa định từ dưới đất bật dậy, thì một bàn chân to đạp ở ngựccủahắn ta.

Triệu Hùng thấy Phùng Sóc lộ ra sơ hở, cũng đã biết Nông Tuyền sẽ sử dụng chiêu này. Ngay cả vị tríPhùng Sóc ngã nhào, cũng tính toán không sai lệch chút nào.

Phùng Sóc bị Triệu Hùng đạp một cước ở ngực, giống như bị một ngọn núi lớn ngăn chặn vậy. Nội lực toàn thân không di chuyển được, thiếu chút nữa nghẹt thở.

Với thực lực của người xếp thứ hai Thiên bang ngày hôm nay của Triệu Hùng thì hạng thứ ba Địa bang như Phùng Sóc ở trong mắtcủa anh, chẳng qua là ruồi muỗi!

Ánh mắt Triệu Hùng lộ ra vẻ rét lạnh, nhìn chằm chằm Phùng Sóc nói: "Tôi bất kể ông là người của nhà họ Niếp hay người của nhà họ An. Từ nơi nào tới, thì chạy về nơi đó cho tôi! Nhớ, An Như là người phụ nữ của anh em tôi! Nếu còn dám bén mảng tới, tôi chặt chân ông!"

Phùng Sóc từ trên ngườicủaTriệu Hùng, cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng!

Hắn ta cũng không biết Triệu Hùng là người thế nào, nhưng trên người Triệu Hùng tán phát ra khí tức cường đại, khiến cho hắn ta cảm thấy lòng mình chấn động!

Phùng Sóc biết, đây là một người mình không trêu chọc nổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi