CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Phùng Sóc một chút cũng không dám nghi ngờ lờicủaTriệu Hùng, người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối có thực lực này!

Đây là sợ hãiđối với cường giả!

Cho tới bây giờ, Phùng Sóc cũng nghĩ không thông. Một Lâm Thànhnho nhỏ, có thể gọi là viên đạn đất, tại sao có thể có nhiều cao thủ lợi hạinhư vậy?

Thằng nhà quê ngốc nghếch mới vừa rồi, có thể chiến thắng hắn ta, không cần đoán nghĩ cũng biết là cấp bậc cao thủ Thiên bang. Mà người thanh niên trước mắt này càng đáng sợ hơn! Thậm chí có thể dùng từ kinh khủng để mà hình dung.

"Có nghe hay không?" Mỗi một chữTriệu Hùng phun ra, cũng giống như là tạc ra từ băng đá, khiến người khác nghe lọt vào tai không rét mà run

Đối mặt uy ápcủa cường giả, Phùng Sóc không thể không khuất phục với Triệu Hùng, nói: "Nghe!"

"Thay Triệu Hùng tôi trở về truyền lời cho nhà họ Niếp và nhà họ An. An Như là người phụ nữ của anh em tôi. Tôi bảo vệ cô ấy. Nếu bọn họ còn dám dẫn người tới đây cướp người, tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Niếp và nhà họ An đâu."

"Dạ! Tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh Triệu!" Phùng Sóc cung kính nói.

Hắn ta không dám có một chút phản kháng, nếu dám trái lời, hắn ta tin chắc với thực lực của Triệu Hùng sẽ có thể dễ dàng nghiền ép hắn ta.

Triệu Hùng giơ chân lên, đi tới trước mặtAn Duy nhìn chằm chằm anh ta lạnh giọng hỏi: "Anh là ai?"

Lúc đứng hút thuốc ở một bên, Triệu Hùng cũng đã nhìn ra. Người thanh niên trước mắt này, dường như là người dẫn đầuđám người này.

Sau khi An Duy thấy Phùng Sóc bị Triệu Hùng đạp một cước, ngay cả đường phản kháng cũng không có. Nơi nào còn dám lỗ mãng, trả lời với Triệu Hùng: "Tôi là anh củaAn Như, An Duy!"

"Chát!"

Triệu Hùng tát cho An Duy một cái bạt tai, lạnh giọng nói: "Anh cũng giống như hắn ta, còn dám tới đây, tôi bẻ gãy chân! Quay về chuyển lời cho ông già nhà anh rằng anh em tôi ngày mùng một tháng Năm này kết hôn. Ông ta nguyện ý tới, chúng tôi có thể chuẩn bị rượu mừng chiêu đãi. Nếu là dám tới quấy rối, sau này tỉnh Sơn Lâm sợ là chẳng còn nhà họ An các người nữa đâu."

Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn.

An Duy phát giác trên người từ Triệu Hùng có một khí tứcđáng sợ, giống như đối mặt với một con cọp, khiếm cho người nhìn mà khiếp bước.

Anh ta nào dám trêu chọc Triệu Hùng, gật đầu nói: "Tôi sẽ đem lời của anh Triệu chuyển cho bố mình!"

"Các ngươi cút đi! Nếu để cho ngườicủa tôi, phát hiện các ngươi vẫn còn lưu lại ở Lâm Thành. Có thể sẽ đem đầu của tất cả các người toàn bộ làm mồi cho cá."

"Dạ dạ dạ! Chúng tôi lập tức cút!"

An Duy và một đám thủ hạ của mình vội vã lên xe.

Lúc Phùng Sóc lên xe, nhìn Triệu Hùng một cái. Nói: "Lời của anh Triệu tôi nhất định sẽ chuyển!"

"Vậy thì tốt!" Triệu Hùng gật đầu một cái.

Sáu chiếc xe xếp thành một hàng, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.

Trên xe, An Duy nói với Phùng Sóc, hỏi: "Anh Phùng, mới vừa rồi Triệu Hùng đó là người thế nào thế? Làm sao mà người này, nhìn dáng vẻrất kinh khủng!"

Phùng Sóc nói: "Anh ta không chỉ là kinh khủng, mà là cực kỳ kinh khủng! Người này ít nhất là cũng phải là một trong mười cao thủ hàng đầu Thiên bang."

"Mười cao thủ hàng đầu Thiên bang?" An Duy nghe mà thất kinh.

Anh ta là người trong hào môn ở tỉnh Sơn Lâm, tất nhiên nghe qua danh tiếng "Võ thần bảng". Bỏ qua tài lực của nhà họ An, thì cũng chỉ là người mới mon men đến cao thủ Nhân bang mà thôi.

Phùng Sóc là cao thủ hạng thứ ba Địa bang, chỉ bị một cước đạpcủa Triệu Hùng, mà đã không có sức đánh trả. Không khó tưởng tượng, thực lực của Triệu Hùng kinh khủng dường nào!

Phùng Sóc dường như đang nhớ lại chuyện mới vừa rồi, nói: "Lúc ấy, Triệu Hùng này giẫm một cước ở ngực tôi. Trước ngực tôi cảm giác giống hệt như có một ngọn núi lớn đè lên vậy. Nội lực toàn thân tôi tan rã, căn bản không cách nào tập trung lại. Trừ người này ra, còn có thằng oắt con đấu tay đôi với tôi, và bốn tên to con kia, tất cả đều là cao thủ rất lợi hại. Nhà họ An các người điều tra cái kiểu gì vậy? Sớm biết Lâm Thành có nhiều cao thủvõ thần bảngnhư vậy, đánh chết tôi cũng sẽ không tới."

"Tôi làm gì biết được Lâm Thành có nhiều cao thủ như vậy. Nhà họ An chúng tôi sau khi phái người tra ra được tung tích của em gái tôi sau, thì chĩ nói là nó ở chung với một người luyện võ. Tôi tra xét một chút thông tin về người tên Trọng Ảnh nọ, anh ta là cao thủ Địa bang. Cho nên mới nói với nhà họ Niếp. Nhà họ Niếp lúc này mới phái anh tới! Với thực lực của anh, dư sức đối phó với người kia! Ai biết nửa đường lại nhảy ra một hòn đá cản đường, làm rối loạn kế hoạchcủa chúng ta! Lúc này rời đi, cũng không biết phải ăn nói làm sao đây."

Phùng Sóc nói: "Còn có thể nói thế nào! Nói đúng sự thật. Nhân vật ở cấp độ này, đừng nói là nhà họ An các người, nhà họ Niếp cũng không trêu chọc nổi."

"Anh Phùng, chúng ta có nên lưu lại ở Lâm Thành một lúc nữa, len lén trói đem em gái tôi đi. Như vậy thì có thể thần không biết, quỷ không hay!" An Duy hiến kế nói.

Phùng Sóc trợn mắt nhìn An Duy một cái, lạnh giọng nói: "Cậu muốn thì cứ đi mà ở lại một mình với người nhà họ An của cậu. Dù sao tôi cũng không muốn ở lại Lâm Thành. Đây là một thành phốđáng sợ! Cậu nghĩ xem, chúng ta vào Lâm Thành, khẳng định toàn bộ hành trình đều lọt vào tầm mắt của bọn họ. Đại thiếu gia nhà họ An như cậu, sẽ không muốn bị bọn họ mang đầu ném xuống sông làm mồi cho cá chứ?"

"Cái này..." An Duy không biết nói gì thêm, bèn thở dài nói: "Vậy coi như thôi! Nơi đáng sợ như này, chúng ta rời đi sớm thì tốt hơn!"

"Đúng rồi, hình như tôi nhớ ra người tên Triệu Hùng là ai rồi!" An Duy đột nhiên nói một câu.

"Là ai?" Phùng Sóc gấp giọng hỏi.

Hắn ta cũng muốn biết Triệu Hùng rốt cuộc là ai! Bởi vì, mười cao thủ hàng đầu Thiên bang cũng chưa từng nghe nói qua có nhân vật như vậy.

An Duy giải thích nói: "Anh Phùng, không biết anh có xem tin tức hay không? Tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu trước đây, có công khai trục xuất một người tên là Triệu Hùng. Chuyện này khi ấy huyên náo sôi sùng sục một hồi. Đúng, chính là Triệu Hùng này. Tôi nhớ có hình của anh ta!" An Duy bừng tỉnh vỡ lẽ ra, nói.

Phùng Sóc mặt đầy biểu tìnhkhiếp sợ, kinh hôbật thốt lên: "A! Là anh ta?"

Ngay sau khi người của nhà họ An rời đi, Triệu Hùng chậm rãi đi tới hướng An Như.

"An Như, cô không có sao chứ?" Triệu Hùng quan tâm dò hỏi với An Như.

An Như lắc đầu một cái, nói mình không có chuyện gì. Thần sắc hơi có vẻ hốt hoảng nói: "Anh Triệu, tôi biết mấy người công phu rất tốt, đều là anh emcủa Trọng Ảnh. Nhưng chuyện này, các người không nên nhúng tay vào. Nhà họ Niếp là nhà giàu nhất tỉnh Sơn Lâm, nội tình hết sức phong phú, nếu như liên hiệp với nhà họ An đi đối phó với anh. Sợ là anh không ngăn được. Ngoài ra, tôi nghe nói công tycủa anh đang bị tập đoàn Khải Thời chèn ép, có thể sẽ vì vậy sẽ liên lụy cho anh!"

"An Như, đừng nói cái gì liên lụy hay không liên lụy mà làm gì. Trọng Ảnh là anh em tốt của Triệu Hùngtôi, coi như công ty của Triệu Hùng tôi sụp đổ, tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh em mình, bị người khác tùy ý mang đi!"

An Như thở dài, nói: "Ôi! Sao anh phải vậy chứ?"

Ngay tại lúc này, sau lưngmọi người, truyền đến thanh âmcủa Trọng Ảnh.

"An Như, hóa ra em không hề bị câm?"

Mọi người nhìn lạitheo tiếng nói, chỉ thấy Trọng Ảnh đứng ở chỗ không xa.

Trọng Ảnh am hiểu nhất chính là khinh công, công phu của anh ta mặc dù không như Nông Tuyền, Trần Văn Sơn, nhưng khinh công cao tuyệt, ngay cả Trần Văn Sơn cũng cam bái hạ phong.

Nơi này, chỉ có Triệu Hùng phát hiện Trọng Ảnh đi tới gần.

Trọng Ảnh chậm rãi đi tới hướng An Như, Nông Tuyền cùng bốn anh em nhà họ Mã đứng dưới, tự động nhường ra một con đường.

"Trọng Ảnh, em..."

An Như lệ rơi đầy mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Trọng Ảnh tiến lên, ôm chặt lấy An Như, nói: "Em muốn bỏ anh mà đi có phải hay không? Chúng ta đã định ngày cưới rồi, làm sao em có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh thế?"

"Trọng Ảnh, em là con gái của nhà tài phiệt An Đình Vinh. Em đào hôn bỏ chạy! Bây giờ người của nhà họ An và người của nhà họ Niếp, đã biết em ở Lâm Thành. Nếu như em không trở vềcùng bọn họ, chỉ sẽ liên lụy anh!" An Như giải thích nói.

"Liên lụy?" Trọng Ảnh cười lạnh nói: "An Như, làm sao em có thể nói liên lụy được? Chúng ta sắp kết hôn rồi, sắp là người một nhà rồi. Chuyện của em chính là chuyệncủa anh! Đừng nói là nhà họ An hay nhà họ Niếp, cho dù là ông trời cũng không thể nào chia cách chúng ta!"

Lúc này, Triệu Hùng đứng ở một bên mới mở miệng nói: "An Như, Trọng Ảnh nói đúng! Các người an tâm sốngở Lâm Thành. Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau gánh!"

"An Như, đồng ý với anh, đừng rời bỏ anh được không?" Trọng Ảnh ôm chặt lấy An Như, nói.

An Như thâm tình ôm lấy Trọng Ảnh, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào gật đầu một cái: "Được, chúng ta sẽ không chia lìa nữa!"

"Đúng, chết cũng không chia lìa."

Dưới con mắt mọi người, Trọng Ảnh hôn An Như.

Triệu Hùng khoát tay với Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã, mấy người lập tức thức thời cùng theo anh rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi