CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Người đàn ông tên là Đổng Đức Hưng, còn người phụ nữ tên là Ninh Kiều Mai. Cả hai người bọn họ đều là thành viên của tập đoàn Thiên Thanh.

Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai là sư huynh sư muội trong cùng bang hội, nhưng họ đều đã lập gia đình. Bình thường, hai người họ kẻ nam kẻ bắc, cũng không ở bên nhau. Lần này cùng tới tham gia tiệc hóa trang của tập đoàn Thiên Thanh và có cơ hội gặp lại nhau.

Khi nghe thấy âm thanh đánh nhau từ bên ngoài, Ninh Kiều Mai vội vã mặc quần áo vào, cúc còn chưa cài xong đã cầm một thanh đoản đao hướng về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy người phụ nữ này chỉ ngoài ba mươi, hơn nữa cô ta cũng khá xinh đẹp. Anh đoán hai người không phải là vợ chồng, nếu không thì chẳng cần lái xe tới cận hồ Bạch Vân này làm những việc kia.

Đao của Ninh Kiều Mai vừa tới, Triệu Hùng lập tức xoay người tránh được, rồi sau đó lại rất nhanh bắt được tay Ninh Kiều Mai, đem đao trong tay cô đánh rơi xuống. Ngay sau đó, Triệu Hùng quét chân, quật ngã Ninh Kiều Mai xuống đất.

Thấy tiếng người đánh nhau vang tới, những người đang đi dạo gần đó vội vàng sợ hãi, ai nấy đều tìm cách tránh thật xa.

Đổng Đức Hưng tức giận vọt dậy, lao thẳng vào Triệu Hùng.

Triệu Hùng duỗi thẳng tay ra và ấn lên đầu Đổng Đức Hưng. Nội công của anh không chỉ tinh khiết mà còn thâm hậu, cả cơ thể Đổng Đức Hưng dường như đã bị đông cứng.

Đó chính là Dịch Cân Kinh mà anh đã luyện trong mấy năm nay. Suốt hàng ngàn năm, đây chính là kỹ năng tu luyện nội công thâm sâu và cao cường bậc nhất.

Nội lực hoàn toàn thuần khiết, còn tinh khiết hơn vài những võ sĩ bình thường tu luyện trong vòng 30 hoặc 40 năm. Những loại người có cùng cấp bậc với Đổng Đức Hưng, Triệu Hùng có thể đánh bại trong nháy mắt.

Triệu Hùng đi về phía trước, điểm huyệt để Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai. Sau đó, đưa hai người vào trong xe.

Bên trong xe là một đống hỗn độn, hơn nữa còn có mùi rất đặc biệt.

Nhìn thấy đám giấy vệ sinh trong xe, mặt của Ninh Kiều Mai ngay lập tức biến thành màu đỏ.

Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai cho dù kết hợp cũng không đánh lại được chỉ một chiêu của đối thủ. Không khó tưởng tượng đối thủ mạnh đến thế nào đâu.

“Anh là ai?” Đổng Đức Hưng nhìn Triệu Hùng và hỏi.

Triệu Hùng châm một điếu thuốc và bắt đầu hút, cười nhạo rồi nói: “Câu hỏi này, tôi nên là người hỏi các người mới đúng. Hai người là ai, cứ chậm rãi nói thật cho tôi biết. Nếu không …”

Triệu Hùng hướng ánh mắt lên người Ninh Kiều Mai, thấy cúc áo của cô ta còn cài xộc xệch. Phát hiện trên xe có một con dao, anh liền cầm trong tay, vươn tay nhẹ nhàng đẩy hai hàng cúc áo trên cổ Ninh Kiều Mai.

Lập tức, lộ ra chiếc áo lót màu hồng nhạt.

Đổng Đức Hưng kinh hoàng đến biến sắc, cho dùng Triệu Hùng là một tên dâm tặc, hốt hoảng nói: “Đừng động vào sư muội của tôi.”

Triệu Hùng giả vờ là một kẻ xấu xa và nói một cách khinh bỉ: “Việc này, còn phải xem hai người có chịu phối hợp hay không. Nếu ông dám nói dối tôi dù chỉ nửa lời, tôi sẽ không ngại vui vẻ với sư muội của ông ở trước mặt ông đâu. Chưa kể, người sư muội này của anh cũng rất xinh đẹp.” Nói xong, anh lập tức đưa tay vuốt v e khuôn mặt Ninh Kiều Mai.

Ninh Kiều Mai sợ tới mức hét lên thành tiếng.

Đáng tiếc, xung quanh khu vực này có rất ít người. Hơn nữa, bọn họ lúc này đã ở trong xe, thực sự không có ai nghe thấy được.

Đổng Đức Hưng sợ Triệu Hùng sẽ làm ra việc bỉ ổi gì đó, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói. Chúng tôi đều là người của tập đoàn Thiên Thanh.”

“Hừm, là người của Bàn Thiệu Môn sao?” Triệu Hùng hút một làn khói và thở vào mặt Ninh Kiều Mai khiến cô ta ho sặc sụa.

Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai có vẻ sợ hãi. Mấy từ Bàn Thiệu Môn này chỉ có người của Hoàng Long, Tây Giao và Cẩm Y Vệ biết tới mà thôi.

Chẳng lẽ …

Nghĩ tới đây, Đổng Đức Hưng vui mừng, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Người anh em, nếu đã biết chúng tôi là người của Bàn Thiệu Môn, vậy thì xin hỏi anh đến từ Hoàng Long, Tây Giao hay Cẩm Y Vệ? Có lẽ giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm rồi.”

Không hiểu lầm!” Triệu Hùng cười.

“Vậy anh là ai?” Đôi mắt Đổng Đức Hưng trợn tròn, dường như không thể hiểu nổi.

Triệu Hùng bình thản hút thuốc xông và nói: “Trí nhớ của ông không tốt lắm thì phải! Tôi đã nói rồi, chỉ có tôi được phép hỏi ông, không có chuyện ông hỏi ngược lại tôi. Vị trí của ông ở tập đoàn Thiên Thanh là gì? Nói cho tôi biết, nếu nói dối, đừng trách tôi vì đã thô lỗ với sư muội của ông. Tiền dâm hậu sát, ông hiểu chứ?”

Đánh đã không đánh lại, bây giờ còn bị mấy lời của Triệu Hùng y hiếp

Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai không thể không nhượng bộ Triệu Hùng.

Ninh Kiều Mai sợ anh sẽ động vào cô, liền tranh nói trước: “Tôi tên Ninh Kiều Mai, làm quản lý của chi nhánh thành phố Tấn Nghĩa của tập đoàn Thiên Thanh. Sư huynh tôi làm việc tại Vịnh Xuyên, phụ trách các hoạt động địa phương cho tập đoàn Thiên Thanh.”

“Chức vụ thì là như vậy đi.” Triệu Hùng nhìn Đổng Đức Hưng và hỏi: “Vậy tên ông là gì?”

“Tên tôi là Đổng Đức Hưng!”

“Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Thanh bắt được một nữ gián điệp, cô ấy bị giam ở đâu?” Triệu Hùng nhìn Đổng Đức Hưng, lạnh lùng cất tiếng hỏi.

Sau khi nghe những lời này, Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai tin chắc rằng đối phương chính là kẻ thù. Có điều, họ chỉ không hiểu nổi, sự việc nữ gián điệp vừa bị bắt chỉ có người của tập đoàn Thiên Thanh biết mà thôi. Ngay cả người của Hoàng Long, Tây Giao và Cẩm Y Vệ đều không hề biết, làm sao người đàn ông trước mặt này lại có được tin tức bí mật ấy?

Thấy Đổng Đức Hưng vẫn đang lưỡng lự, Triệu Hùng hỏi tàn nhẫn: “Nói mau.”

Vừa nói, anh vừa nhích điếu thuốc về trước ngực Ninh Kiều Mai.

Đổng Đức Hưng kêu lên một tiếng rồi vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói! Tất cả những gì tôi biết là chủ tịch Bạch đang bị giam giữ trong một phòng giam tại trang viên Bình Minh. Còn về nơi cô ấy bị nhốt, không ai biết được. À đúng rồi, giám đốc Phó của chúng tôi biết.”

“Phó giám đốc? Ai là phó giám đốc?”

ta có biết không?

Đổng Đức Hưng giải thích: “Đó là một người phụ nữ tên Phó Lê. Cô ấy là cấp trên của chúng tôi.”

Nghe thấy vậy, Triệu Hùng suýt thì bật cười.

Anh vốn còn tưởng là một người giữ chức phó giám đốc, hóa ra đó lại là tên của một người. Phó Lê.

“Thật không?” Ánh mắt sắc nhọn của Triệu Hùng dán vào Đổng Đức Hưng và nói: “Nếu ông lừa tôi. Tôi sẽ khiến cuộc đời ông tồi tệ hơn cái chết.”

Nói xong, anh lấy một chai thuốc ra khỏi túi, đổ ra hai viên, cho Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai mỗi người uống một viên.

Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai thấy viên thuốc vừa xuống cổ họng đã tan ra, liền cho rằng đó không phải thứ thuốc tốt đẹp gì.

“Xin hãy tha mạng, người anh em. Tôi đã nói hết những gì tôi biết! Anh vừa ép chúng tôi uống gì vậy?” Đổng Đức Hưng sợ tới mức mặt mày xám ngoét cả.

Thứ Triệu Hùng cho hai người ăn vốn dĩ là thuốc bổ mà Hoa Di đưa cho anh lúc trước. Thời gian trước, do nội công còn chưa khôi phục, anh luôn sử dụng thứ này để dưỡng bệnh. Bây giờ lại giả làm độc được để dọa Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai.

Triệu Hùng khịt mũi nói với họ: “À, dĩ nhiên là độc dược rồi, còn tưởng tôi cho hai người uống thuốc bổ sao? Nếu không có thuốc giải đặc biệt của tôi, hai mươi bốn giờ nữa, lục phủ ngũ tạng của hai người sẽ thối giữa, chết cũng vô cùng đau đơn skhoons khổ. Tất nhiên, nếu hai người ngoan ngoãn hợp tác, tôi có thể cho hai người thuốc giải độc đặc biệt.”

Cả Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai đều có gia đình, họ không muốn chết.

Người ta cũng hay nói, còn sống là còn hy vọng.

Họ gật lập tức đầu: “Hợp tác! Chúng tôi sẵn sàng hợp tác.”

Tròng mắt Triệu Hùng xoay chuyển, trong lòng đã có chủ ý. Anh giải huyệt đạo trên người Đổng Đức Hưng, nói: “Cởi quần áo ra!”

Vừa nghe thấy lời này, Đổng Đức Hưng sợ hãi và hỏi Triệu Hùng: “Người anh em, anh muốn làm gì với quần áo của tôi?”

“Bảo ông cởi thì mau cởi đi. Nếu không, bây giờ tôi sẽ cùng sư muội của ông …”

Triệu Hùng còn chưa nói xong, Đổng Đức Hưng đã rất mau cởi quần áo ra.

Quần áo của ông ta còn vừa mới mặc không được bao lâu, bây giờ đã phải cởi ra. Ông ta thực sự không biết người này đang muốn làm gì.

Sau khi Đổng Đức Hưng cởi quần áo, Triệu Hùng một lần nữa điểm huyệt ông ta. lần nữa. Cũng may Đổng Đức Hưng là một người có võ công, nếu không ông ta sẽ bị đóng băng đến chết trên chiếc xe này.

Triệu Hùng quét ánh mắt hướng về phía Ninh Kiều Mai

Ninh Kiều Mai sợ đến nỗi cơ thể đều run rẩy. Cô ta nghĩ Triệu Hùng cũng muốn cô ta cởi quần áo ra.

Triệu Hùng nói với Ninh Kiều Mai: “Lát nữa, cô cùng tôi tham gia tiệc hóa trang. Nhớ kỹ, đừng có giở trò. Nếu không, tôi chỉ cần một chiêu là đủ giết cô. Hơn nữa, nếu hai người không có thứ thuộc giải độc đặc biệt của tôi, bụng các người sẽ thối rữa mà chết.”

“Anh muốn tới tham gia tiệc hóa trang sao?” Ninh Kiều Mai hỏi một cách ngạc nhiên.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào cảnh báo Ninh Kiều Mai, cảnh báo: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Nhớ kỹ, ngoan ngoãn phối hợp với tôi là được.”

Sau khi Triệu Hùng điểm huyệt Đổng Đức Hưng, anh lấy ra thứ chất lỏng sử dụng cho thuật dịch dung, bôi lên mặt ông ta, xoa đều như đắp mặt nạ.

Ninh Kiều Mai ở bên cạnh theo dõi, cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không biết người trước mặt đang làm gì.

Triệu Hùng cảnh báo Đổng Đức Hưng: “Không được nói, không được động đậy. Nếu ông lộn xộn, tôi sẽ đem sư muội ông…”

Đổng Đức Hưng quá sợ hãi để có thể nhúc nhích, chỉ dám ngồi im thin thít.

Triệu Hùng thoa đều khắp mặt Đổng Đức Hưng một lượt, sau đó thổi nhẹ. Anh vươn tay bóc ra một chiếc mặt nạ da người giống hệt Đổng Đức Hưng.

Ninh Kiều Mai kinh hãi, không ngờ trên đời này lại có thứ thuốc thần kỳ như vậy.

Nhìn tời lúc này, cô ta cũng đã đoán ra được Triệu Hùng muốn làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi