CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Ngay khi Triệu Hùng bỏ bộ râu ra, anh xuất hiện với dáng vẻ của một chàng trai trẻ và đẹp trai.

Ninh Kiều Mai và Đổng Đức Hưng đều vô cùng bàng hoàng, không khỏi trợn mắt há mồm.

Hóa ra ngay từ đâu, người đàn ông trung niên đứng trước mặt họ thực ra là một chàng trai trẻ trá hình.

Ninh Kiều Mai thậm chí còn tiếp tục nghi ngờ, rốt cuộc gương mặt trẻ trung này đã phải là khuôn mặt thật sự của anh hay chưa. Quả thực giống như bộ phim “họa bì” vậy, mang theo bên mình một túi da người, chỉ cần mặc vào sẽ lập tức biến thành một người khác.

Triệu Hùng đắp bộ mặt giả của Đổng Đức Hưng lên mặt mình, ngoại trừ vóc dáng có phần sai lệch thì rõ ràng giống nhau như đúc.

Anh lại điểm huyệt Đổng Đức Hưng rồi lôi ông ta ra khỏi xe, nhìn qua dáng người của ông ta rồi đem nhét vào cốp xe.

Nội công của ông ta cũng không tồi, nhưng nếu muốn tự mình giải huyệt thì cũng phải cần đến bốn, năm giờ.

Thời gian như vậy là đủ để anh giải cứu Bạch Hồng Liên rồi.

Triệu Hùng sử dụng nội lực, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc một hồi. Trở lại xe, Triệu Hùng lấy quần áo của Đổng Đức Hưng, mặc lên người mình.

Thay quần áo xong, giờ phút này nhìn Triệu Hùng đã giống Đổng Đức Hưng như đúc. Ngay cả khi anh đứng trước mặt Ninh Kiều Mai, cô ta cũng không nhận ra.

Cô ta sợ đến nỗi không nói được lên lời, tự hỏi không biết người đứng trước mặt cô ta thật sự là Đổng Đức Hưng hay chỉ là Đổng Đức Hưng giả.

“Sư huynh, là anh sao?”

Một lúc lâu sau, Ninh Kiều Mai chầm chậm tiến về Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: “Sư huynh của cô bị tôi nhốt trong cốp xe của tôi rồi. Chỉ cần cô còn ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi sẽ không chỉ thả hai người rà mà còn cho hai người thuốc giải nữa. Nếu cô dám giở trò, cô cứ đợi bụng trương thối lên mà chết đi.”

Sau khi thấy đủ loại kỹ năng thần kỳ của Triệu Hùng, Ninh Kiều Mai nào còn dám có ý đồ xấu, liền vội vàng nói: “Anh đừng lo, tôi nhất định sẽ làm theo lời anh. Đúng rồi, anh đang muốn đi cứu người phải không?”

“Phải, tôi sẽ đi cứu Bạch Hồng Liên.” Triệu Hùng nói: “Cô hẳn rất quen thuộc với địa hình khu vực trang viên Bình Minh, đi theo tôi giới thiệu chi tiết một chút.”

“Cái này không thành vấn đề. Có điều, nơi giam giữ Bạch Hồng Liên, chỉ có Phó Lê biết mà thôi.” Ninh Kiều Mai giải thích.

Triệu Hùng gật đầu và nói: “Phó Lê cứ để tôi giải quyết. Đến lúc đó, cô cứ làm theo lời tôi là được.” Nói xong, anh giải huyệt cho Ninh Kiều Mai và ra lệnh: “Cô mặc lại quần áo cho cẩn thận, chúng ta cần phải đi thôi.”

Dứt lời, anh ngồi vào ghế lái.

Sau khi lái xe vào trang viên Bình Mình, một người tầm tuổi trung niên dáng người thấp bé với một bộ mặt xấu xí xuất hiện. Ông ta nhìn Triệu Hùng và Ninh Kiều Mai, trêu chọc: “Haha, sư huynh Đức Hưng, có phải anh và sư muội vừa đi vui vẻ ở đâu phải không?”

Ninh Kiều Mai liếc mắt nhìn vào người đó và nói: “Lữ Đại Cường, đồ miệng rộng, đúng là miệng chó không có ngà voi.”

Triệu Hùng đưa mắt nhìn lên, người trước mặt thực sự có miệng rất lớn, khó tránh được bị gọi là miệng rộng.

Người được gọi là Lữ Đại Cường nói với Ninh Kiều Mai: “Các người mau vào đi thôi, vừa rồi giám đốc Phó còn đang đi tìm các người đấy.”

“Tìm chúng tôi làm gì?” Ninh Kiều Mai khó hiểu, cất tiếng hỏi.

“Hình như muốn bảo các người đi trông giữ một thứ gì đó, cụ thể tôi không biết rõ, hai người tự mình đi hỏi xem sao.”

Triệu Hùng vừa nghe xong, trong lòng không khỏi mừng thầm. Anh không ngờ công việc tốt đẹp này lại được sắp đặt sẵn cho hai sư huynh muội Đổng Đức Hưng và Ninh Kiều Mai. Có vẻ như lần này anh đã thực sự bắt đúng người.

“Sư huynh, đi thôi.” Ninh Kiều Mai khịt mũi, dẫn Triệu Hùng đi về phía trang viên Bình Minh.

Trên đường đến trang viên, Ninh Kiều Mai thì thầm với Triệu Hùng sắp bắt đầu rồi tới tủ lấy mặt nạ.

Số của Ninh Kiều Mai là 0235, số của Đổng Đức Hưng là 0209.

Ninh Kiều Mai lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra rồi nói vói Triệu Hùng: “Anh lấy ra đi, cần phải dùng thẻ này mới được.”

Triệu Hùng đút tay vào túi áo, quả nhiên có một tấm thẻ ghi 0209 bên trong.

Xem ra, Am Cẩu thực sự rất cẩn thận, chỉ có người của bọn họ mới có thể tham gia.

Điều này khiến Triệu Hùng khỏi khỏi nhớ tới, Bạch Hồng Liên nhắc anh lấy thân phận Kim Đại Phú với số thẻ VIP 0356.

Thời điểm này, chắc hẳn người của tập đoàn Thiên Thanh đang chờ anh cắn câu.

Với sự giúp đỡ của Ninh Kiều Mai, khả năng thành công của Triệu Hùngđã tăng lên gấp đôi

Từ cuộc đối thoại với Ninh Kiều Mai, Triệu Hùng đã biết được trang viên Bình Minh này thực sự chính là tài sản của Hoàng Long.

Lần này tập đoàn Thiên Thanh muốn mở bữa tiệc hóa trang, nghe nói có điều gì đó quan trọng cần thông báo.

Thấy vậy, Triệu Hùng cũng không lập tức đi cứu Bạch Hồng Liên. Anh thật sự muốn biết đám người của Am Cẩu này tập hợp lại vì mục đích gì.

Bạch Hồng Liên âm thầm giúp anh, gi3t chết Kim Đại Phú, lại lấy được tấm thẻ 0356 kia, chính là vì muốn Triệu Hùng có được cơ hội tham dự tiệc hóa trang này. Nhất định anh có thể từ nơi này tìm được thứ anh cần.

Sau khi vào biệt thự, Ninh Kiều Mai đưa Triệu Hùng vào phòng thay đồ.

Bởi vì số thiệp mời đã được định sẵn.Do đó, mặt nạ mà tập đoàn Thiên Thanh đã chuẩn bị cho mọi người là khác nhau, để ngăn những kẻ bên ngoài không thể trà trộn vào.

Mặt khác, tổ chức tiệc hóa trang cũng là để bảo vệ sự riêng tư của Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn. Trong trường hợp có người khác trà trộn vào nơi này, khiến thân phận của bọn họ bị lộ, nguy cơ tiềm tàng là rất lớn.

Không thể không nói, Am Cẩu này đã tổn tại hàng trăm năm, nhất định là có bản lĩnh hơn người. Chỉ với những sự cẩn trọng thế này là có thể giải thích được rất nhiều điều.

Thật không may, tài năng của những người này không được sử dụng đúng chỗ.Nếu không, các vương triều phong kiến đã không chỉ tồn tại ngắn ngủi như vậy.

Triệu Hùng mở hộp ra, từ trong đó lấy một tấm biển ghi 0209. Trong đó còn một chiếc mặt nạ của người khổng lồ xanh, anh lập tức cầm lấy và đeo lên mặt.

Có cái mặt nạ này, Triệu Hùng càng thêm an toàn.

Xem ra, Am Cẩu cũng chỉ nhìn nhận tấm thẻ 0209 mà thôi, không thực quan tâm danh tính của người giữ thẻ. Cũng có thể, tấm thẻ này vốn dĩ đã có đầy đủ thông tin của tất cả mọi người rồi.

Mặt nạ của Ninh Kiều Mai là Marin. Marin này là một nhân vật hoạt hình trong bộ Saint Seiya, là chị gái của nhân vật chính Seiya.

Triệu Hùng nhìn vào tấm thẻ cầm tay của cô, trên đó ghi 0235.

Mặt nạ, thẻ, thẻ cầm tay, có lẽ sự kết hợp của ba thứ này chính là thứ thể hiện danh tính của mỗi người. Khi bọn họ tới bữa tiệc hóa trang, chỉ có thể dựa theo những số liệu này để phân biệt, không thể biết được thân phận của ai với ai.

Ninh Kiều Mai và Triệu Hùng đã tìm được Phó Lê, hỏi cô ta: “Giám đốc Phó, Lữ Đại Cường nói cô đang tìm chúng tôi.”

Phó Lê trừng mắt nhìn Ninh Kiều Mai và Đổng Đức Hưng giả trang, hỏi một cách lạnh lùng: “Các người đã đi đâu vậy?”

“Giám đốc Phó, không phải cô ra lệnh cho chúng tôi đi điều tra khu vực xung quanh trong phạm vi 1km sao, chúng tôi vừa mới đi về.”

“Có phát hiện gì không?” Phó Lê hỏi Ninh Kiều Mai.

“Không có gì bất thường.” Vẻ mặt Ninh Kiều Mai không có gì khác lạ, lắc đầu nói.

Phó Lê vẫn chưa dừng lại, hỏi: “Hai người có thấy Kim Đại Phú chứ?”

“Không thấy.”

Triệu Hùng và Ninh Kiều Mai đồng loạt trả lời.

Triệu Hùng cố ý hạ thấp giọng, lo lắng Phó Lê sẽ nhận ra giọng nói của mình.

Quả nhiên, Phó Lê liền đưa mắt liêc Triệu Hùng:

“Đổng Đức Hưng, giọng của ông làm sao vậy?”

Phó Lê không khỏi nhìn chằm chằm vào anh.

“Giám đốc Phó, tôi bị viêm họng.”

Phó Lê hừ lạnh một tiếng, nhạo báng thốt lên: “Hừ, đồ vô dụng. Hai người hãy tới đây cnah giữ căn phòng giam này, không được phép để ai tới gần. Nếu có sai sót, đầu của các người không giữ được đâu.”

“Vâng, giám đốc Phó.”

Triệu Hùng và Ninh Kiều Mai chắp tay trả lời Phó Lê.

Phó Lê quay đi tiếp đón những người khác, dẫm lên giày cao gót, một mạch bỏ đi.

Tiếng bước chân nhỏ dần.

Ngay khi Phó Lê quay người, Triệu Hùng nhanh mắt liếc nhìn, thẻ cầm tay của Phó Lê là 0078. Anh âm thầm nhớ lại mã số này.

Nếu lát nữa khi buổi tiệc hóa trang bắt đầu, Phó Lê đeo mặt nạ lên, anh sẽ rất khó để có thể tìm được cô ta. Nhưng với mã thẻ cầm tay, việc đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Triệu Hùng và Ninh Kiều Mai canh giữ ở cửa phòng giam.

Ninh Kiều Mai thấy xung quanh vắng lặng, liền thì thầm hỏi Triệu Hùng: “Bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Triệu Hùng nói với Ninh Kiều Mai: “Cô giúp tôi quan sát, tôi sẽ nghiên cứu ổ khóa của phòng giam này.”

Ninh Kiều Mai khẽ “ừm” một tiếng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Triệu Hùng loay hoay với chiếc khóa hồi lâu vẫn không tìm được cách mỏ khóa. Nếu anh sử dụng nội công tác động, đương nhiên có thể dễ dàng phá khóa. Nhưng như vậy khác nào rút dây động rừng, hơn nữa cánh cửa này xem ra còn có thiết bị báo động.

Anh lại không có kỹ năng của thần trộm, sao có thể lặng yên mà mở khóa được.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Một người đàn ông đeo mặt nạ của "Người sói" xuất hiện.

Khi người đàn ông đeo mặt nạ của “Người sói” đi ngang qua, Triệu Hùng phát hiện trên eo anh ta treo một chùm chìa khóa trên eo. Triệu Hùng ra tay nhanh như điện xẹt, vừa duỗi tay một cái, chùm chìa khó đã nằm gọn trong tay anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi