CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Triệu Hùng cầm lấy những tấm ảnh trên mặt bàn, nhận thấy quả nhiên là chính mình, thầm trách bản thân nôn nóng muốn quay về nhà, lúc quay trở về lại quên cải trang.

Anh nhận ra Vân Nhã trước đó dường như đang nói chuyện vòng vo, thực chất là đang đào hố chôn mình. Nhưng buồn cười thay Triệu Hùng vẫn nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của mình quá tuyệt vời.

Thật ra, Triệu Hùng không muốn thừa nhận bản thân đã ra tay cứu Vân Nhã, vì sợ mối quan hệ với cô ấy sẽ trở nên không rõ ràng, gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Mối quan hệ của hai người rất mong manh, nếu để Vân Nhã biết rằng anh đã cứu cô sẽ chỉ khiến tình cảm của cô đối với anh ngày càng đậm sâu.

Nhưng bây giờ đối diện với những bức ảnh này, Triệu Hùng muốn phủ nhận cũng không được.

Triệu Hùng theo túi áo lấy ra một gói thuốc lá, châm một điếu rồi hút, thổi tung tóc mái trước mặt: “Đúng vậy, là anh đã cứu em”.

Nhận được lời khẳng định từ Triệu Hùng, Vân Nhã mặc dù thật sự có mong chờ nhưng vẫn ngạc nhiên.

“Thật sự là anh sao? Vậy tại sao anh lại biến thành bộ dạng đó?” Vân Nhã vẻ mặt kinh ngạc thốt lên.

Triệu Hùng lấy ra một chiếc mặt nạ người đàn ông trung niên có râu, anh quay người đi. Khi anh quay lại, Vân Nhã bị kinh ngạc đến nghẹn họng.

Triệu Hùng trước mặt đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Cái này…. Triệu Hùng gỡ xuống mặt nạ trên mặt, bỏ vào trong túi, nói: “Kỹ năng này tên là thuật dịch dung, là một vị tiền bối đã dạy anh. Lúc cứu em, anh dùng một bộ mặt khác, là một bộ mặt nho nhã thư sinh! Hôm đó, anh tình cờ gặp em và Dương Lam tại một nhà hàng Nhật Bản, có ba người nổi lên ác ý với em. Anh đã theo dõi bọn chúng, chuyện xảy ra sau đó, em cũng biết rồi.”

Vân Nhã vừa nghe “Nhà hàng Nhật Bản”, cô đã tin chắc chính là Triệu Hùng đã cứu mình. Ngày đó ở nhà hàng, quả nhiên có ba người nhìn mình chằm chằm.

Vân Nhã mừng thầm trong lòng, xem ra Triệu Hùng vẫn quan tâ m đến mình. Ít ra, khi mình gặp nguy hiểm, anh đã lặng lẽ bảo vệ cho mình.

“Anh đi tỉnh Thanh Hóa làm cái gì?” Vân Nhã hỏi Triệu Hùng.

“Chuyện này liên quan đến cơ mật của gia đình anh, anh không thể nói cho em được!”

Vân Nhã gật gật đầu, cũng không có tiếp tục truy hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng dung “thuật dịch dung” để đi làm việc, không dám lấy than phận thật để gặp mình cùng Dương Lam, xem ra anh thật sự có chuyện cơ mật phải làm.

“Cảm ơn anh, nếu không có anh, chỉ sợ em sẽ bị mấy người kia….”

Vân Nhã không có dũng khí nói tiếp, nghĩ đến hậu quả thôi đã thấy khủng khiếp!

Triệu Hùng cười cười, nói: “Cho nên, con gái một mình ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn. Lần này may mắn gặp được anh. Nếu không, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Được rồi, Vương trinh thám, vụ án đã được giải, ngài còn thắc mắc gì nữa không?”

“Không có” Vân Nhã thản nhiên cười, nói: “Vì để báp đáp ơn cứu mạng của anh, anh có muốn cùng đi ăn trưa với em không?”

“Được” Triệu Hùng gật đầu. Anh dặn dò Vân Nhã không cho cô đem chuyện anh biết sử dụng “thuật dịch dung” đi nói với Dương Lam.

Vân Nhã tuy rằng hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Hùng cùng Vân Nhã đi mua một số mặt hàng Tết, họ còn nhân tiện mua một số phong bao lì xì.

Tết Nguyên Đán phải phát phong bao lì xì cho bọn trẻ con, một là góp thêm không khí vui mừng, hai là mừng bọn nhóc thêm một tuổi.

Mấy ngày sau đó, Triệu Hùng từ chối mọi cuộc xã giao bên ngoài. Cả ngày dài chỉ ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, hoặc là cùng với vợ mình đến công ty.

Đến ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy kì lạ, Triệu Hùng dường như đã thay đổi sau cuộc gặp mặt với Vân Nhã.

Cô từng nói đùa với Triệu Hùng rằng có phải anh đã làm gì có lỗi với cô không. Triệu Hùng vì để chứng  minh bản thân hoàn toàn trong sạch, muốn thề độc, nhưng lại bị Lý Thanh Tịnh dung ngón tay chặn lại.

Cô chẳng qua chỉ là nói đùa với Triệu Hùng, làm sao có thể bằng lòng để anh thề độc.

Cuối năm, Lý Thanh Tịnh mời tất cả nhân viên trong công ty đi ăn tối. Cuối Cùng, cũng có một cơ hội hiếm có để nghỉ ngơi.

Một năm có 365 ngày, cô lại bận rộn gần 300 ngày!

Lý Thanh Tịnh không chỉ bận rộn với công ty thiết kế bao bì của riêng mình mà còn với công việc kinh doanh của Đào gia, việc đi sớm về muộn là chuyện thường tình, chỉ với sự kiên trì này thôi đã khiến nhiều đấng mày râu phải xấu hổ.

Vào ngày đầu năm mới, từ sáng sớm Lý Thanh Tịnh đã lái xe đưa mẹ cô là Đào Yên Hoa về nhà.

Mặc dù Lý Quốc Lâm cùng Đào Yên Hoa đã ly hôn, nhưng cả hai đều bị Triệu Hùng khuyên bảo, cho dù chỉ là diễn kịch ở trước mặt tụi nhỏ, cũng tuyệt không ở ngày đầu năm mới hôm nay cãi nhau!.

Hôm nay, nhà của Triệu Hùng cực kỳ náo nhiệt. Nông Tuyền, Cổ Minh Tuyết, Trần Văn Sơn và Vân Dao sư muội đều đến đây.

Triệu Hùng phát phong bao lì xì cho bọn trẻ con, ngay cả bảo mẫu Chu Dĩnh cũng có phong bao lì xì.

Lý Diệu Linh gặp người khác đều có phong bao lì xì, chỉ duy nhất mỗi nàng không có, kéo Triệu Hùng qua một bên ủy khuất nói: “Anh rể, sao anh không phát bao lì xì cho em.”

“Lần trước lúc anh đua xe, em đã nói mình kiếm được một trăm vạn cơ mà!” Triệu Hùng nói.

“Ai nha! Đó là tiền em tự kiếm được, sao có thể giống với phong bao lì xì của anh. Bố, mẹ, cả chị em đều đã lì xì em rồi, chỉ duy nhất mỗi anh chưa đưa.” Lý Diệu Linh chu cái miệng nhỏ nanh, bày ra bộ dáng không tình nguyện.

Triệu Hùng chỉ là cố ý chọc ghẹo em vợ Lý Diệu Linh một chút, lấy ra phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lý Diệu Linh, nói: “Làm sao có thể thiếu phần của em được chứ.”

“Cảm ơn anh rể.”

Lý Diệu Linh vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng hôn lên mặt Triệu Hùng một cái, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nhanh như chớp chạy vụt đi.

Triệu Hùng không ngờ rằng Lý Diệu Linh vẫn sẽ ngại ngùng, không khỏi ngây ngốc cười lắc đầu.

Xem ra nha đầu này thực sự đã trưởng thành rồi!

Cũng đúng, năm mới đến, nó cũng tròn mười tám tuổi rồi.

Bận rộn cả một ngày, chỉ để đón thời khắc năm mới thật vui vẻ. Điều khiến Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cao hứng là Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa hiếm khi có được một ngày không cãi nhau.

Năm nay là năm hạnh phúc nhất đối với Lý Thanh Tịnh.

Sau khi dỗ bọn trẻ ngủ, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thì thầm với nhau trong phòng ngủ.

Lý Thanh Tịnh rúc vào trong lòng ngực của chồng mình, nói: “Triệu Hùng, em thật hy vọng chúng ta mãi mãi sống một cuộc sống hạnh pHùng như vầy!”

“Tịnh Tịnh, chúng ta bây giờ không phải rất hạnh phúc sao?” Triệu Hùng cúi đầu hôn lên trán vợ mình.

“Em muốn nói mãi mãi! Anh hiểu ý nghĩa của từ mãi mãi không?” Lý Thanh Tịnh khẽ hỏi.

“Hiểu a! Mãi mãi là cả đời! Chẳng phải chúng ta đã hứa trước tam sinh thạch ở chùa Linh Ấn sao? Phải hạnh phúc cùng nhau cả đời.”

Đúng lúc này, di động của Triệu Hùng vang lên.

Là Triệu Hiền gọi điện thoại đến, nhìn đồng hồ thì đã hơn một giờ sáng.

Tuy rằng nước ngoài và trong nước có sự chênh lệch múi giờ, nhưng Triệu Hùng không ngờ Triệu Hiền phía bên kia còn chưa ngủ.

Triệu Hùng bật chức năng rảnh tay của điện thoại di động và đưa nó đến trước mặt vợ mình.

“Tiểu Hiền, năm mới vui vẻ!”

”Hùng ca, năm mới vui vẻ!”.

Lí Thanh Tịnh ở một bên nói chen vào: “Tiểu Hiền, năm mới vui vẻ nhé!”

“Ây! Chị dâu cũng ở đây! Chúc mừng năm mới! Chúc cả nhà anh chi luôn hạnh phúc, an khang, mỗi năm đều có lợi nhuận!” Triệu Hiền nói.

Lúc này, một giọng nói của một nữ hài tử vang lên trong điện thoại.

“Chị Tiểu Hiền, chị gọi cho anh Triệu Hùng của em sao? Để em chào hỏi anh ấy một cái nào!”

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh vừa nghe xong, bốn mắt nhìn nhau. Không biết từ khi nào nhà họ Triệu còn có một cô con gái nhỏ, cô gái nhỏ này có bối phận không thấp, gọi chính mình là anh trai! Nghe qua âm thanh, hình như vẫn còn rất nhỏ.

“Tiểu Hiền, đứa trẻ ở bên cạnh em là con của ai?” Triệu Hùng nghi hoặc hỏi Triệu Hiền. 

Triệu Hiền mất một hồi lâu mới ngập ngừng nói chuyện: “là ….con gái của đại bá, tên là Triệu Niệm.”

Đại bá?

Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh không khỏi chấn động!

Đại bá của Triệu Hiền, chính xác là bố của Triệu Hùng, Triệu Khải Thời. Nói cách khác, cô gái này là do ba mình và hồ ly tinh Lưu Văn Nhân kia sinh ra sao?”

“Cô bé bao nhiêu tuổi?” Triệu Hùng cố gắng trấn định tâm tình, hởi Triệu Hiền.

“Cùng tuổi với Dao Châu!”Triệu Hùng sau khi nghe xong, rơi vào trạng thái điên cuồng cười lớn lên: “Buồn cười a! Thật buồn cười. Ta Triệu Hùng vậy mà lại có một cô em gái bằng tuổi con gái mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi